tailieunhanh - Chùm Truyện ngắn của Nguyễn Hoài Sâm
Bệnh viện Chợ Rẫy 1 giờ trưa. Bệnh nhân nặng nằm ngồi la liệt chờ bác sỹ gọi tên, đến lượt chữa trị. Những gương mặt tái nhợt, vô cảm vì bệnh tật nhạt nhòa giữa những gương mặt âu lo tư lự của người nhà. Cái nắng thiêu đốt của tháng 3 làm cho người bệnh càng thêm khó chịu, đau đớn. Cậu bé khoảng mười lăm tuổi, người hao gầy, mặt buồn so, hai tay giữ xe đẩy bệnh nhân. Trên xe, người mẹ ngoẹo đầu sang một bên và thở khó nhọc, mắt mở lờ đờ không. | CHÙM TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HOÀI SÂM Tấm lòng Bệnh viện Chợ Rẫy 1 giờ trưa. Bệnh nhân nặng nằm ngồi la liệt chờ bác sỹ gọi tên đến lượt chữa trị. Những gương mặt tái nhợt vô cảm vì bệnh tật nhạt nhòa giữa những gương mặt âu lo tư lự của người nhà. Cái nắng thiêu đốt của tháng 3 làm cho người bệnh càng thêm khó chịu đau đớn. Cậu bé khoảng mười lăm tuổi người hao gầy mặt buồn so hai tay giữ xe đẩy bệnh nhân. Trên xe người mẹ ngoẹo đầu sang một bên và thở khó nhọc mắt mở lờ đờ không còn sinh khí. Cậu lấy khăn mặt ướt gượng nhẹ chấm lên mặt cho mẹ bớt khó chịu chấm nước bọt túa ra hai bên miệng mẹ ánh mắt cử chỉ tràn đầy yêu thương. Bệnh của mẹ rất hiểm nghèo tiền chữa bệnh eo hẹp. Biết ra sao ngày mai Nhưng tôi tin bằng tình yêu và trái tim của cậu bé dành cho mẹ rồi một ngày kia chắc chắn mẹ cậu sẽ khỏi bệnh. Nhớ mẹ Nỗi nhớ của con người thật lạ. Chỉ vài phút gặp gỡ một người hay đến một vùng đất lạ người ta đã nhớ suốt cuộc đời. Vậy mà ông hơn bốn mươi sáu năm sống ở nước ngoài ngay bênh cạnh cây cầu đẹp và nổi tiếng nhất thế giới mà ai cũng ao ước ngắm nhìn khi trở về quê hương ông không hề thấy nhớ và ước mong trở lại. Tám mươi tuổi. Ông nhớ quay quắt giàn mướp nở hoa vàng mấp mé bờ kênh nhớ đàn cò trắng ngập ngừng trên đồng lúa xanh rờn nhớ bát canh rau đắng nhớ con gà cục tác trong nắng trưa. Ông nhớ hương vị nồi canh bí đỏ mẹ hầm đậu phộng thơm lừng như vừa mới ăn hôm qua mẹ ông mất đã ba mươi lăm năm rồi Nhớ mẹ. Ông bật khóc hu hu như một đứa trẻ. Thời gian vẫn cứ trôi và cuốn đi tất cả không có ngoại lệ. Thương nhớ một mùi hương Sống giữa thành phố Sài Gòn lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt chợt thèm một khoảng không miên man của đồng quê nơi cánh đồng lúa vàng trải dài tít tắp. Nơi những mái nhà nhỏ êm đềm nép dưới những bụi tre những cây mít cây ổi sai trĩu quả. Mùa đến đi chợ tần ngần chợt nhớ chợt thèm lắm một mùi hương Quả thị Trái thị tròn lẳn vàng tươi và hương thơm say nồng quyến rũ gọi mời. Tìm khắp chợ không thấy một hàng nào bán thấy lòng man mác. Ngày .
đang nạp các trang xem trước