tailieunhanh - Bà Năm Lẳng
Mấy đứa trẻ xóm trên kêu bà là mụ Năm khùng; chị Lan, chị Liễu gọi là cô Năm, dì Năm; tụi tôi hay gọi bằng cái tên chẳng biết từ đâu mà có- bà Năm Lẳng. Ủa mà sao họ gọi là bà Năm Lẳng vậy Năm? Chắc họ nghĩ tao khùng nên gọi vậy. Mà tao đâu có khùng. Tao biết làm việc, biết giữ tiền không tiêu xài hoang phí thì khùng sao đặng. Bà thọc vào trong mấy lớp áo, rút cái ruột tượng, lôi ra mớ tiền mới tinh xếp ngay ngắn khoe với tụi. | Bà Năm Lăng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HỮU TÀI Mấy đứa trẻ xóm trên kêu bà là mụ Năm khùng chị Lan chị Liễu gọi là cô Năm dì Năm tụi tôi hay gọi bằng cái tên chẳng biết từ đâu mà có- bà Năm Lẳng. Ủa mà sao họ gọi là bà Năm Lẳng vậy Năm Chắc họ nghĩ tao khùng nên gọi vậy. Mà tao đâu có khùng. Tao biết làm việc biết giữ tiền không tiêu xài hoang phí thì khùng sao đặng. Bà thọc vào trong mấy lớp áo rút cái ruột tượng lôi ra mớ tiền mới tinh xếp ngay ngắn khoe với tụi tôi. Bây coi đó tao giàu không Cả bon trố mắt nhìn đống tiền mà thán phục. Nhà bà là chái bếp phía sau hậu liêu của đình Vĩnh Phú. Không cửa không nẻo chỉ là gian phòng tro bụi bám đầy qua bao năm tháng thời gian. Trường cấp một của tôi nằm gọn trong khuôn viên đình. Người ta mượn ba gian phòng cũ sơn sửa lại đóng bàn ghế làm nơi dạy bọn trẻ nít trong thôn. Trường có sáu lớp chia làm hai buổi học suốt tuần. Nhỏ xíu chẳng biết tên trường nhưng khi có ai hỏi Bây học ở đâu tôi ưỡn ngực nói chen lẫn chút tự hào Dạ con học trường Đình đó chú Bà Năm là em gái của ông từ giữ đình. Thuở xưa là một nhan sắc có tiếng của làng của xóm. Rồi bà có chồng sanh một lèo mấy đứa con. Chiến tranh tàn khốc đi qua chồng mất con thơ thất lạc tứ phương bà phát điên từ dạo đó. Từ sáng tới tối bà lê lết đầu trên xóm dưới mặt mũi lem luốt áo quần nhàu nát tóc tai bù xù đầy chí mẹ chí con. Bà đứng giữa đường chửi trời chửi đất chửi tổ tiên cha đứa nào đã thả bom cho chồng tao chết con tao trốn biệt không về. Chửi mệt thì xin thức ăn nước uống lót dạ lấy hơi nạnh chửi tiếp. Mấy đứa cháu lúc đầu còn chạy kéo về sau đó mệt quá lại để yên vì theo hoài không khắp. Lũ con thơ của bà nghe đâu có người sang tới Mỹ có đứa sống ở miền núi cao nguyên. Mà cũng nghe thôi chứ chưa thấy bao giờ về thăm mẹ. Bà ở với anh con trai thứ hai. Mắt to mũi cao thừa hưởng nét đẹp của mẹ. Đắng cay thay anh cũng hưởng luôn cái bệnh nửa điên nửa tỉnh. Anh mặc áo quần chắp vá lấy mền cột phía sau làm khăn choàng tô son điểm phấn tay cầm khúc gỗ đứng giữa
đang nạp các trang xem trước