tailieunhanh - Ebook Cai: Phần 2

Văn Vũ Bằng nhiều khi khiến ta cười vang trời, bể bụng, cười đến đã đời, cũng như đớn đau phát khóc đến tan nát tâm can Văn Vũ Bằng như ghi tạc vào lòng ta tình yêu quê hương đất nước, yêu những gì bình dị, chân chất; cho dù có tha hương, phiêu du đến tận chân trời góc biển xa lắc nào nhưng suốt đời không thể nào quên. phần 2 cuốn "Cai" để cùng tìm hiểu về bút pháp nghệ thuật của ông. | Nó không thể vâng theo sức óc tôi được nữa. Mỗi tự phụ của giống đực đi đầu mất cả rói trời ơi XIII Sang ngày thứ tư tôi vân uóng thuốc cai. Nhưng không cát được đẳu lên nữa. Khí lực tôi kiệt quệ. Mắt hoa. Tai ù. Chân tay rời rã. Lưng đau dần. Bụng nóng như một cái lò than đỏ. Tồi điên. Tôi không tiếc lời chửi rủa những cô đáu đã đem xác thịt ra làm hại tôi. x Chúng là những hố cáo hiện thành đàn bà con gái đế làm chết dán đàn ông. Tội họ tứ tượng phàn thây chưa đáng. Họ chẳng qua là những con sen con đỏ không đáng hầu tôi mà sao lại dám làm tôi mù quáng dé cho tòi yếu sức đi như vậy Pháp luật và dư luận cán phải nghĩ những cực hình ghê gớm đé trả thù cho tôi mới được. Lấn này quá lấm rôi. Họ không chịu được những cơn điên khùng của tôi. Họ trả lại tôi những lời tục tĩu. Tôi đập thêm một ít chén cóc nữa. Xỉa tiến ra trả rối vùng vàng đi khỏi. Ai tròng thẵy tôi lúc đó tất sẽ nghi tối đương nuôi trong óc một cách trà thù gì gớm lầm. Không. Tôi ngói lên xe vé nhà. Tôi chà làm gì cà. Bởi vì muốn làm gì thì phải có sức khỏe. Mà tôi thì sức khỏe còn đâu Tôi nghĩ không biét mình có thé sống qua được ba ngày nữa khống. Thực vậy. Đén nhà tôi lăn ra giường không biết gì. Sau này hỏi ra tối mởi hay rằng tôi bát tinh nhân sự ưong đến ba tiếng đỏng 103 hó. Liên Hường và mẹ nàng đã đánh gió và mua thuốc giải cảm cho tòi uổng. Không hiểu những thuốc đó có ích gì không hay chỉ vì một sự tự nhiên mà độ vào khoảng bảy giờ tối thì tòi tinh lại. I lai cái khãn bông mới thấm không xu é mồ hôi tôi. Không thớ được. Lièn Hường săn sóc tòi không ai có thế săn sóc hơn được thế. Nhấm mắt nẳm như một người tay đã bất chuổn chuồn tôi lắng nghe cái tịch mịch của hoàng hôn rơi vào trong cãn gác. Ngoài kia lá hoàng lan rơi xuỗng rêu xanh. Gió vàng xào xạc như ké nồi đoạn trường. Tiếng người đi lại ở ngoài đường thưa vâng. s Xa xa một tiếng sáo cùa kẻ mù đứng dựa một bức tưòng nào đó vọng lên tai tôi rển rĩ mênh mông xa vắng như gợi cho người ta nhớ đến những cuộc tình duyên sáu thảm trong đời đôi

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
1    149    2    02-07-2024