tailieunhanh - Giọt nước mặt của cha

Nhiều năm sau, tôi cũng không làm sao quên được cái ngày hôm ấy – cái ngày mà cha xé hết tập vở của tôi! Hôm đó, tôi đi học về trễ hơn mọi bữa, trời đã nhập nhoạng tối. Cha đứng đợi ở cửa, quát: “Đi đâu giờ này mới về?”. Tôi lí nhí đáp: “Dạ, con đi học thêm!”. “Không học thêm học thiếc gì hết! Bỏ cửa bỏ nhà, không dọn dẹp nấu nướng; heo ca gà vịt không ai cho ăn”, vừa nói, cha vừa rút cây roi vắt trên vách, quất liên tiếp vào mình. | Giọt nước mặt của cha Nhiều năm sau tôi cũng không làm sao quên được cái ngày hôm ấy - cái ngày mà cha xé hết tập vở của tôi Hôm đó tôi đi học về trễ hơn mọi bữa trời đã nhập nhoạng tối. Cha đứng đợi ở cửa quát Đi đâu giờ này mới về . Tôi lí nhí đáp Dạ con đi học thêm . Không học thêm học thiếc gì hết Bỏ cửa bỏ nhà không dọn dẹp nấu nướng heo ca gà vịt không ai cho ăn vừa nói cha vừa rút cây roi vắt trên vách quất liên tiếp vào mình tôi. Kể từ ngày mai không được đi học gì hết Học nè học nè học nè mỗi từ học là một roi. Tôi đau quặn người đưa tay ra đỡ. Cây roi gãy làm đôi. Cha quăng cây roi gãy xuống phăm phăm bước vào nhà đến kệ sách của tôi chụp lấy đống sách vở vừa quăng vừa xé Tôi đứng trân mắt nhìn đau điếng nhưng không dám phản ứng. Mẹ từ trong bếp chạy ra kéo tôi vào nhà sau nói Muốn ăn đòn nữa hay sao mà còn đứng đó. Vô nấu cháo heo đi . Nhà sau là một cảnh nháo nhác. Bầy heo đói kêu eng éc. Lũ gà lên chuồng lục tục quang quác. Âm thanh inh ỏi. Mẹ tôi vừa thổi cơm vừa la hai đứa em trai tôi bảo tụi nó xắt rau xắt chuối. Khói cay mù mịt gian nhà tranh chật chội cay xè cả mắt. Bữa cơm tối rất trễ tôi nuốt cơm nuốt luôn cả những giọt nước mắt. Năm đó tôi đang cuối cấp ba. Nhà tôi nghèo xơ xác. Cha tôi làm nông mùa được mùa mất. Mẹ thì đi may ở chợ sớm dọn đồ ra tối dọn về. Anh Hai tôi trước đó buổi đi học buổi phụ mẹ. Thấy mẹ cực quá anh quyết định nghỉ học. Mẹ không cho bảo Nếu con không học thì ra chợ xin thức ăn thừa ở mấy quán cơm về nuôi heo . Anh tôi làm thiệt. Thấy cảnh đứa con trai mười bảy tuổi ngày ngày hai tay xách hai xô ra chợ xin thức ăn thừa mẹ chịu không nổi cho anh theo học may. Đến lúc anh Ba tôi vào đại học cha mất đi một người phụ việc lại phải hàng tháng gửi tiền cho anh nhà lâm vào cảnh túng quẫn. Cha mẹ cắn răng chịu đựng thêm vài năm đến khi tôi vào lớp 12 cha bảo Con Phương là con gái không cần phải học nhiều hết mười hai ở nhà phụ mẹ vài năm rồi lấy chồng là vừa . Nghe vậy tôi ứa nước mắt nhưng biết cảnh nhà cơ cực không dám hó hé .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN