tailieunhanh - Chết thử

Một hôm, có lẽ sau nhiều ngày mất ngủ suy nghĩ khiến tròng mắt trũng xuống, lão Thủ quyết định gọi thằng con trai trưởng vào phòng trà của lão nói chuyện. Con trai lão là Đắc, ở với lão, vốn là dân làm ăn nên thường lảng tránh bố trong những buổi trà dư tửu hậu, tại đó lão Thủ thường kể lể về cuộc đời lão, nghe nhức hết cả đầu. Mỗi thời mỗi khác. Mỗi thời có cái khổ và cái sướng riêng của nó. Đắc nghĩ như vậy. Bản tính anh cũng hiền lành, không thích. | Chết thử TRUYỆN NGẮN CỦA TẠ DUY ANH Một hôm có lẽ sau nhiều ngày mất ngủ suy nghĩ khiến tròng mắt trũng xuống lão Thủ quyết định gọi thằng con trai trưởng vào phòng trà của lão nói chuyện. Con trai lão là Đắc ở với lão vốn là dân làm ăn nên thường lảng tránh bố trong những buổi trà dư tửu hậu tại đó lão Thủ thường kể lể về cuộc đời lão nghe nhức hết cả đầu. Mỗi thời mỗi khác. Mỗi thời có cái khổ và cái sướng riêng của nó. Đắc nghĩ như vậy. Bản tính anh cũng hiền lành không thích bàn luận những chuyện trên trời dưới bể. Vì thế lần này anh cũng định tìm cớ bận việc hàng họ để thoái thác. Nhưng chính lão Thủ nghiêm mặt báo trước cho anh là lần này khác. Lần này không phải chuyện tán róc không phải chuyện làm ăn tầm thường mà rất hệ trọng liên quan đến danh dự của cả Đắc và con cháu anh sau này. Nghe bố nói vậy Đắc đâm ra tò mò. Ngoài tiểu sử bản thân được thêu dệt thành huyền thoại liệu ông cụ đa sự còn chuyện gì nữa đây. Thế là Đắc đành phải chiều theo bố. Không giống mọi khi cứ nước rót ra là chuyện tuôn theo không tài nào hãm được lần này đã qua hai lượt trà mà lão Thủ chưa tìm được cách vào đề. Có cảm giác lão cứ bị vướng ở cổ. Mãi sau lão Thủ mới hỏi con trai - Con có thuộc lịch sử không Đắc tưởng ông cụ lại sắp ngụ ngôn ngụ ý gì nên chỉ cười khẽ - Đủ để con biết mình là con Rồng cháu Lạc vừa có cánh vừa có móng vuốt. - Bố đang bàn với con một chuyện không nên đùa - Lão Thủ nói bằng thứ giọng đủ để Đắc ân hận vì thái độ của mình - Bố hỏi con vậy là có lý do của nó. Đời con người ta dù chỉ sống trên thế gian vài ba vạn ngày nhưng không phải vì thế mà không nghĩ xem lúc mình nằm xuống rồi thì thiên hạ nghĩ gì. Ngay cả một bậc minh quân như Lê Thánh Tông công đức tưới khắp thiên hạ mà vẫn còn lo bị hậu thế phán xét chuyện cốt nhục tương tàn muốn được xem trước sử quan chép gì về mình đủ thấy cái danh sau khi chết nó quan trọng nhường nào. Lão Thủ chiêu một ngụm nước vươn cổ nuốt xuống rồi mới nói tiếp - Bố đương nhiên là không thể so với các bậc đế vương. Nhưng cuộc

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG