tailieunhanh - Thiên Sứ Về Trời

Như nằm viện đã được gần 1 tháng. Không hề có sự xuất hiện của người thân. Cảm giác đơn độc xâm chiếm. Đến lúc này cô mới thấu hiểu lí do tại sao mỗi người cần phải có một gia đình. Gia đình! Lâu lắm rồi Như không còn nghĩ đến nữa. Bác sĩ vào khám cho Như. Mắt nâu dịu dàng, nụ cười răng khểnh. Như tự nhủ nếu như bỏ chiếc mũ và chiếc áo blouse trắng ra chắc hẳn người đó sẽ chẳng khác một Thiên sứ | Thiên Sứ Vê Trời Như nằm viện đã được gần 1 tháng. Không hề có sự xuất hiện của người thân. Cảm giác đơn độc xâm chiếm. Đến lúc này cô mới thấu hiểu lí do tại sao mỗi người cần phải có một gia đình. Gia đình Lâu lắm rồi Như không còn nghĩ đến nữa. Bác sĩ vào khám cho Như. Mắt nâu dịu dàng nụ cười răng khểnh. Như tự nhủ nếu như bỏ chiếc mũ và chiếc áo blouse trắng ra chắc hẳn người đó sẽ chẳng khác một Thiên sứ. Như cười với ý nghĩ vẩn vơ đó. Anh có vẻ lạnh lùng như cái áo màu trắng anh đang khoác trên người. Đoán chắc anh cũng chỉ mới vào nghề không lâu Như trao đổi thẳng thắn về tình trạng bênh tật. Như cũng không muốn bác sĩ giấu giếm tình trạng bệnh của mình. Anh biết Như biết thế là đủ rồi. Một tháng nằm viện Như mới cảm nhận sâu sắc thời gian sao mà dài thế. Như chỉ còn phải đợi 2 tuần để chính thức vào ca mổ quyết định. 20 cơ hội dành cho cô. Cơ hội dù ít ỏi nhưng cô vẫn muốn giành giật lấy nó. Nếu không thử 20 cơ hội đó thì cô cũng chỉ tồn tại được thêm 6 tháng nữa. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không ai biết Như nằm viện. Lý do cho sự vắng mặt là một kì nghỉ dài. Vài lời tạm biệt cho những người bạn chuẩn bị hành lí giống hệt như một người sắp đi xa. nơi này dường như chẳng có gì còn níu chân Như nữa. Buổi sáng Như hay ngồi bên cạnh của sổ đón chút ánh nắng của một ngày mới rồi vẩn vơ hát một giai điệu quen thuộc. Nhìn cô chẳng giống một người sắp chết. Cô chưa bao giờ khóc. Tự dưng cô thấy gắn bó với căn phòng toàn màu trắng này và cả vị bác sĩ trẻ nữa. Điện thoại của Như những ngày này đầy những tin nhắn. Cô đọc chọn lọc và nhắn lại những lời lẽ tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cũng không hiểu sức mạnh ở đâu ra mà Như có thể làm được như thế. Ai đó vẫn bảo Như giống mẹ - cứng cỏi và sắt đá. Có lẽ bây giờ Như mới tự nhận về mình điều đó. Bố mẹ Như là một điều khó hiểu cho tất cả mọi người. Họ yêu nhau nhưng không sống bên nhau. Mẹ bỏ ra đi vào một chiều đông ảm đạm chiếc xe khuất dần. Như lúc đó 10 tuổi chưa hiểu gì chỉ thấy những giọt nước

TỪ KHÓA LIÊN QUAN