tailieunhanh - Nắng chiều quê Nội

Trong tập truyện ngắn Cỏ Non MÙA THU RẮC LẤM TẤM HOA VÀNG LÊN BÈ rau muống già lềnh bềnh bên bờ sông hẹp. Từng cơn gió heo may mang từ cánh đồng lúa sữa về bến đò hương thơm dìu dịu và lướt nhẹ trên mặt nước làm lạc hướng lũ gọng vó. Những cánh rau rút, sợ gió hôn, thẹn thùng cúp cả lại. | XT 1 Ă V TA Năng chiều quê Nội Trong tập truyện ngắn Cỏ Non MÙA THU RẮC LẤM TẤM HOA VÀNG LÊN BÈ rau muống già lềnh bềnh bên bờ sông hẹp. Từng cơn gió heo may mang từ cánh đồng lúa sữa về bến đò hương thơm dìu dịu và lướt nhẹ trên mặt nước làm lạc hướng lũ gọng vó. Những cánh rau rút sợ gió hôn thẹn thùng cúp cả lại. Giàn mướp trước cửa xơ xác mấy cái lá già trơ trọi vài quả giống sạm nắng hè đong đưa theo gió. Bây giờ vắng bóng những con ong tệ bạc những con bướm lả lơi những con cánh cam đỏm dáng. Cảnh đìu hiu đã xào xạc trong bụi tre sau nhà. Thỉnh thoảng có đêm im vắng tiếng súng từ mạn Nam-định vọng sang nghe rõ mồn một. Nỗi lo âu bắt đầu hiện lên khuôn mặt hiền lành của dân đồng nội tỉnh Thái-bình. Mẹ tôi tỏ vẻ sợ sệt. Mẹ chắt bóp từng đồng để ngộ nhỡ tản cư. Giữa lúc đó cô tôi từ làng bên mò sang báo tin cho mẹ tôi hay là ông nội tôi ốm nặng. Ông tôi muốn gặp mẹ con tôi trước khi vĩnh biệt cõi đời. Hôm cô tôi bước chân vào quán hàng anh em tôi đang nằm dài trên chõng tre thương nhớ vu vơ. Chúng tôi hững hờ nhìn cô chẳng khác gì nhìn khách lạ. Mẹ tôi bối rối giây lát rồi mẹ gượng cười đon đả chào cô. Mẹ tôi chỉ anh em tôi nói với cô - Hai cháu đấy cô ạ Cháu Hữu à đáng lẽ tên cháu. Mẹ tôi ngừng lại. Mẹ thấy hình phạt tinh thần tê tái lắm vì mẹ tôi đã trải qua tháng ngày sống nhờ túp lều sau vườn nhà ông ngoại. Cô tôi chừng hiểu thế. Cô cúi gầm mặt vân vê tà áo. Mẹ tôi một phút lỡ lời vì mối sầu dĩ vãng đã trở về ngay bản tính cố hữu của người đàn bà Việt Nam quê mùa người mẹ suốt đời chịu đựng và sẵn sàng tha thứ. Mẹ tôi tiếp lời bỏ dở - Cháu Hữu cháu Mai cô ạ Hai con lạy cô đi. Cô tôi xua tay dễ dãi - Các cháu còn lạ chị ạ Thôi đừng bắt tội chúng. Tự nhiên tôi sững sờ. Em tôi run run làm tuột cuốn sách khỏi tay. Chúng tôi hỏi nhau bằng mắt bằng sự im lặng xem có phải người đàn bà đứng kia là em ruột của cha tôi là em ruột chú Nghị Cô tôi nhỏ bé xinh xắn. Cô chưa lấy chồng. Tôi thoáng cảm thấy cô có đôi nét giống em Mai. Nhưng nỗi buồn quê nội mơ hồ đột khởi vẻ

TỪ KHÓA LIÊN QUAN