tailieunhanh - Truyện ngắn Đồng hồ báo tử
Hiện lên, hiện lên, từng nếp nhăn trên mặt mi, từng sợi tóc trên đầu mi, cả những góc khuất thâm u trong tâm hồn chưa có ánh sáng nào rọi tới (Bài ca của người thợ ảnh trong buồng tối) I. NVTPHCM- Y chồm dậy, và chỉ trong chớp mắt, đã nhảy phốc tới bên chiếc giá sách kê sát tường. Cái động tác bất thường này hơi thiếu chính xác, khiến y phải quờ hai tay ra phía trước, đề phòng một sự va chạm mạnh. Rất may điều đó không xảy ra. Đêm vẫn hoàn toàn yên tĩnh | IA Ằ 1 Ầ 1 r  7 Đông hô báo tử TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN ĐỨC TIẾN Hiện lên hiện lên từng nếp nhăn trên mặt mi từng sợi tóc trên đầu mi cả những góc khuất thâm u trong tâm hồn chưa có ánh sáng nào rọi tới. Bài ca của người thợ ảnh trong buồng tối I. NVTPHCM- Y chồm dậy và chỉ trong chớp mắt đã nhảy phốc tới bên chiếc giá sách kê sát tường. Cái động tác bất thường này hơi thiếu chính xác khiến y phải quờ hai tay ra phía trước đề phòng một sự va chạm mạnh. Rất may điều đó không xảy ra. Đêm vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Y khẽ xoay người qua một bên đầu óc đã bớt quay cuồng. Giấc ngủ được rũ bỏ. Các giác quan theo nhau hoạt động trở lại. Những cái gáy sách ram ráp ngưa ngứa cọ vào một bên tai một bên má. Mùi hôi hôi của cứt gián mùi khô kháo của bụi bặm len lỏi vào trong hai cánh mũi mở rộng. Tất cả những dây thần kinh ở trong người căng hết lên để nghe ngóng. Từ trong sự tĩnh mịch sâu thẳm của bóng tối sâu thẳm của cõi chết sự sống của chiếc đồng hồ đã được hồi phục qua tiếng động cựa mơ hồ đứt quãng tích tắc tích tắc giống như sự hồi phục của một trái tim khốn khổ sau cơn nhồi máu. Tích tắc - tích tắc. Nhịp đập cơ khí đều đặn mạch lạc dần. Vậy là nó chưa chết cái đồng hồ báo thức của y. Bây giờ không chỉ có tiếng đồng hồ chạy. Trống ngực y cũng bắt đầu khua rộn rã. Thình thịch. Tích tắc. Thình thịch. Tiếng gõ của cả hai quả tim một của người một của đồ vật trộn vào nhau nương tựa lẫn nhau hối hả vang động tràn ngập trong căn phòng tối đen. II. Câu chuyện có lẽ được bắt đầu từ một buổi sáng cách đây khá lâu. Dạo ấy y còn công tác ở Tổng cục H. ngoài Hà Nội. Buổi sáng ở cơ quan mở đầu có vẻ như vô sự nếu sau ít phút không có hồi chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn. Y nhấc máy theo thói quen sẵng giọng - Ai - Cậu đấy à - Đầu máy bên kia vang lên một giọng đàn bà khàn khàn đầy vẻ giễu cợt. Bà gác cổng khu tập thể Một bà cô gần năm mươi tuổi không chồng ngang ngược và đồng bóng ngay đến Tổng cục trưởng cũng phải gờm chứ đừng nói gì loại cán bộ tép như y. Y nhận ra thế và vội vàng đổi .
đang nạp các trang xem trước