tailieunhanh - Cuốn Theo Chiều Vắng
từ buổi xa người dắt bóng đi vạt áo đề thơ chẳng hạn kỳ hồng nhan tri kỷ mờ quan tái đường ngậm ngùi xa bóng đổ dài . 1. Người đàn bà và mật hiệu Tôi nghe nhiều mà chẳng biết chiều nghiêng nghiêng nắng ra làm sao nhưng lúc này nắng chiếu xéo vào chỗ tôi ngồi trong quán cà phê Starbuck vắng vẻ này, làm tôi cứ nghiêng người tránh nóng mà không dám dời sang bàn khác. Người ta dặn tôi phải ngồi sát cửa kính, đặt hai ly giấy lên bàn, một úp, một. | Cuôn Theo Chiêu Văng . từ buổi xa người dắt bóng đi vạt áo đề thơ chẳng hạn kỳ hồng nhan tri kỷ mờ quan tái đường ngậm ngùi xa bóng đổ dài. 1. Người đàn bà và mật hiệu Tôi nghe nhiều mà chẳng biết chiều nghiêng nghiêng nắng ra làm sao nhưng lúc này nắng chiếu xéo vào chỗ tôi ngồi trong quán cà phê Starbuck vắng vẻ này làm tôi cứ nghiêng người tránh nóng mà không dám dời sang bàn khác. Người ta dặn tôi phải ngồi sát cửa kính đặt hai ly giấy lên bàn một úp một ngữa rồi cũng qua cái email lạ hoắc đó người ấy chẳng biết là nam hay nữ cũng nhắn thêm rằng đừng mang ai theo cả. Tôi đã uống gần cạn ly Mocha và ánh nắng hạ chẳng ra hạ thu chẳng ra thu cũng vừa hết làm khó tôi mà người ta vẫn chưa ra mặt. Hay là mình bị lừa Tôi thầm nghĩ Chắc là không . vì cuộc hẹn này người lạ cho biết sẽ trao cho tôi một vật mà chắc chắn tôi sẽ qúi vô cùng . Vật gì vậy ta . Mưa bắt đầu rơi. Những cánh dừa lay động mạnh hơn trước gió khách bộ hành kéo cổ áo rão bước nhanh đi tìm nơi trú. Chẳng bao lâu thì mưa bay khắp trời phủi sạch những vệt nắng nghiêng nghiêng thật vô duyên ban chiều. Tôi dán đầu lên cửa kính quán hàng nhìn những làn mưa đuổi nhau chạy đến cuối đường. Lòng tôi gợn lên một thứ gì thổn thức như tình cảm của đứa con trai mới lớn trong những tháng ngày thường ngắm mưa ở một phố nhỏ trên cao nguyên. Người phụ nữ bán cà phê kéo ghế ngồi xuống nơi bàn tôi nói tỉnh bơ - Để anh chờ lâu đừng phiền em nhé Tôi ngơ ngác hoang mang chẳng biết có quen nhau không cũng ất giáp bính đinh - Ya tôi ngồi chờ cũng khá lâu. Chợt nhận ra người ta không có hỏi mà mình lại vô duyên trả lời tôi hít hơi tự trấn tỉnh hỏi - Ô vậy ra người gởi email cho tôi là . cô à Người bán hàng vịn hay tay lên bàn chồm đầu tới rồi lắc lư hỏi ngược - Anh không nhận ra em à Tôi bối rối đâm đầu vào cuộc đối thoại như một thí sinh kém trí nhớ - Không tôi không nhớ được cô là ai. Nhưng mà cô biết tôi ngồi đợi với mật hiệu là một ly úp một ly ngữa trên bàn y như lời cô dặn trong email sao cô lại bắt tôi ngồi đợi lâu như
đang nạp các trang xem trước