tailieunhanh - Đường Xưa Lối Cũ

Lâu rồi tôi cứ hứa với lòng là sẽ có một ngày tôi quên đi những nhọc nhằn để về thăm quê hương một chuyến thật lâu, như ba bốn tháng gì đó. Tôi ước mơ sẽ được đặt chân trên khắp nẽo đường quê hương từ Nam ra Bắc, để được nhìn và thấy quê hương trong hơi thở và nhịp sống. Nhưng cũng bao lâu rồi mà tôi vẫn chưa thực hiện được giấc mơ đó, nên mãi ngậm ngùi mỗi lần nghe nhỏ Mỹ Tâm hát bài Làng Tôi. Khi tiếng nhạc và lời ca đã chìm. | T A. 7 T X-N w Đường Xưa Lôi Cũ Lâu rồi tôi cứ hứa với lòng là sẽ có một ngày tôi quên đi những nhọc nhằn để về thăm quê hương một chuyến thật lâu như ba bốn tháng gì đó. Tôi ước mơ sẽ được đặt chân trên khắp nẽo đường quê hương từ Nam ra Bắc để được nhìn và thấy quê hương trong hơi thở và nhịp sống. Nhưng cũng bao lâu rồi mà tôi vẫn chưa thực hiện được giấc mơ đó nên mãi ngậm ngùi mỗi lần nghe nhỏ Mỹ Tâm hát bài Làng Tôi. Khi tiếng nhạc và lời ca đã chìm sâu tôi vẫn còn mơ và lời ca Quê tôi chìm chân trời mờ sương Quê tôi là bao nguồn yêu thương Quê tôi là bao nhớ nhung se buồn Là bao vấn vương tâm hồn . người bốn phương vẫn còn ngân vang trong đầu tôi. Năm 1992 tôi nghe và xem chương trình ca nhạc Mùa Xuân Nào Ta Về của Paris By Night vừa phát hành. Qua lời thuyết minh của nhà văn Duyên Anh giọng đọc trầm buồn của người thiếu nữ như giăng sâu vào tim gan với những bản tình ca hình ảnh những chiếc cầu ruộng đồng sông nước và những mái lá nghèo nàn nằm bên hàng dừa nước của làng quê Việt Nam. Đã làm tôi rơi lệ Duyên Anh đã trải lòng nỗi nhớ và trăng trở với quê hương thật thống thiết qua lời nói nếu tôi không lầm thì là làng tôi làng anh làng Việt Nam chúng ta nó đang xoay chiều và càng lúc càng nhanh lên rồi đó. Như ông đã viết để hỏi Mùa Xuân Nào Ta Về Có lẽ tôi cũng nhớ nhà như Duyên Anh nhưng tôi không chịu nổi sự đợi chờ khi thời gian càng ngày càng trôi qua nhanh. Và có một Mùa Xuân tôi đã về. Ngày tôi rời xa quê cũ không rượu không trà không có đuôi mắt dài nhìn theo bước chân tôi đi không lễ tiễn đưa không hồi còi tàu không bịn rịn và tôi cũng không biết tôi sẽ đi về đâu Vì ngày ấy tôi chỉ là đứa bé ham vui bắt chim bắt cá trên đồng Sa Băng thì bom đạn đổ xuống quê tôi. Thế mà Mùa Xuân đó tôi về tóc đã hoa râm Đường dài mỏi cánh chim bay mãi rồi cũng đến lúc máy bay đáp xuống thành phố Sài Gòn. Tôi vẫn thương và muôn đời chỉ gọi là thành phố Sài Gòn mặc dù nó đã bị đổi tên Anh tôi bảo lấy máy bay bay ra Đà Nằng rồi lấy xe quanh ngược vào Quảng Ngãi cho lẹ .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN