tailieunhanh - Điểm Tựa Mang Tên Hạnh Phúc

Mưa Những cơn mưa hiếm hoi ở Sài Gòn! Vẫn là chiếc nệm nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng nó yêu thích, vẫn là chiếc bàn gỗ theo phong cách Nhật Bản đặt cạnh ô cửa kính, vẫn là quán café quen thuộc nằm trên con đường nó hay ghé thăm Nhưng, sao hôm nay mọi thứ trong nó xa lạ quá. Nó ngồi lặng lẽ, khẽ tựa đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ hẹp. Trông nó đầy tâm trạng. Nó làm mọi việc nhẹ nhàng như thể nó sợ người ta biết đến sự tồn tại của mình. Đêm. i ăn. | Điểm Tựa Mang Tên Hạnh Phúc Mưa. .Những cơn mưa hiếm hoi ở Sài Gòn vẫn là chiếc nệm nhỏ nhỏ xinh xinh màu hồng nó yêu thích vẫn là chiếc bàn gỗ theo phong cách Nhật Bản đặt cạnh ô cửa kính vẫn là quán café quen thuộc nằm trên con đường nó hay ghé thăm. .Nhưng sao hôm nay mọi thứ trong nó xa lạ quá. Nó ngồi lặng lẽ khẽ tựa đầu vào chiếc ghế sofa nhỏ hẹp. Trông nó đầy tâm trạng. Nó làm mọi việc nhẹ nhàng như thể nó sợ người ta biết đến sự tồn tại của mình. Đêm. Nó ngước nhìn lên bầu trời qua ô cửa kính chẳng có một vì sao chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đèn đường phản chiếu vào khuôn mặt đầy suy tư của nó. Cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm nó rùng mình. Vòng tay siết chặt thân hình nhỏ bé nó lại hồi tưởng về những kỉ niệm đã qua. Những kỉ niệm mà nó chỉ muốn chôn chặt vào trong lòng. Ngày nó nhận giấy báo nhập học cũng là ngày nó tạm xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình để thực hiện cuộc hành trình Nam tiến. Nó nhớ cái cảnh mẹ chạy theo ôm chầm lấy nó khóc nức nở. Khẽ hôn nhẹ lên trán mẹ nó quay lưng bước đi đầy cứng rắn. Đà Nằng -thành phố quê hương - tiễn nó bằng một cơn mưa thu đầu mùa. Nhưng cơn mưa ấy không đủ lớn để che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó - những giọt nước mắt mềm yếu của người con gái xa quê. Vậy là kể từ đây nó chính thức sống xa gia đình xa ba mẹ xa những đứa bạn thân nhí nhố hay pha trò xa cả căn phòng màu hồng xinh xắn của nó. Đưa tay vội quẹt ngang dòng nước mắt và nó tự hứa sẽ sống thật tốt vì đây chính là đoạn đường mà nó đã chọn. Những ngày đầu tiên ở nơi đất khách quê người thật khó khăn. Thầy mới bạn mới cuộc sống mới. Nó không thể hòa nhập. Dần tách ra khỏi cộng đồng và nó nghĩ có lẽ như vậy sẽ giúp nó dễ chịu hơn. Ban ngày lên giảng đường thời gian rãnh nó lại chui tọt vào thư viện. Cứ vậy đối với nó thế là ổn. Rồi thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua. Đã hai năm rồi nhưng sao nó vẫn không quen được với cảm giác xa lạ nơi đây. Nó sợ những con đường ồn ào tấp nập sợ khi phải len lỏi vào cuộc sống nhộn nhịp bận .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.