tailieunhanh - Xuân Về Non Cao

Đành tôi chân mỏi non cao Rừng lồ ô dậy tiếng gào châu thân Buồn em ngõ hạnh phân vân Dẫu nguyên sơ cũng trầm luân cuối trời Phan Thái Yên minh Người đàn bà ngồi đọc lại trang thư vừa viết rồi gấp bỏ vào phong bì. Nhìn bao thư khép hờ chưa đề tên người nhận, chị lưỡng lự trong giây lát rồi với tay xé trang giấy mới viết mấy giòng ngắn ngủi. Buổi chiều hai mươi bảy Tết thả vệt nắng dài xuống hiên nhà nằm vàng vọt bên chậu cúc vừa nở hoa. . | Xuân Vê Non Cao Đành tôi chân mỏi non cao Rừng lồ ô dậy tiếng gào châu thân Buồn em ngõ hạnh phân vân Dẫu nguyên sơ cũng trầm luân cuối trời Phan Thái Yên minh Người đàn bà ngồi đọc lại trang thư vừa viết rồi gấp bỏ vào phong bì. Nhìn bao thư khép hờ chưa đề tên người nhận chị lưỡng lự trong giây lát rồi với tay xé trang giấy mới viết mấy giòng ngắn ngủi. Buổi chiều hai mươi bảy Tết thả vệt nắng dài xuống hiên nhà nằm vàng vọt bên chậu cúc vừa nở hoa. Ngôi nhà tập thể giáo viên cũng vắng lặng như buổi chiều cuối năm. Giáo viên đã bỏ về nhà nghỉ Tết từ trưa chỉ còn lại nàng và cô bạn giáo viên trẻ đang ngủ ở góc phòng. Cọng nắng tò mò nhảy chuyền qua cửa sổ xoi bói lung lay trên khoảng thân thể lả lơi giấc nồng thiếu nữ. Người đàn bà bước ra trước hiên nhà nhìn về phía con suối ẩn khuất sau rừng cây dưới chân đồi. Rặng xoài thẳng tắp dọc theo con dốc bụi đỏ đưa nàng về gần lại với tiếng suối thở than quen thuộc. Dốc Tình Xanh - cô bạn trẻ đã lãng mạng đặt tên cho quãng dốc cheo leo xanh bóng lá. Người đàn bà buông nụ cười bâng quơ khi chợt bắt gặp mình đưa tay vuốt tóc làm duyên lúc chậm bước qua chòm cây xum xuê đầu con dốc. Không lâu sau ngày khai trường một nhóm sĩ quan cải tạo miền Nam đi lao động xa trại đã cắm lều võng dưới bóng mát hàng xoài làm chỗ trú tạm sau lúc ở rẩy về. Những người sĩ quan trẻ tuy gầy ốm tiều tụy vẫn còn dáng vẻ thành phố của những ngày hào hoa cũ. Con suối vui lên mấy ngày họ ở lại đây. Rồi thôi. Nhóm người cải tạo đến đi bất chợt trong im lìm chịu đựng dưới họng súng canh chừng của gã vệ binh. Bóng dáng người sĩ quan tù binh ngồi bên bờ suối đôi mắt im sửng chìm sâu trong chiều đã rạng lên trong trí tưởng nàng cơn nắng kỷ niệm hiếm hoi. Từng chiều bên suối và biết bao lần thức giấc giữa đêm tâm sự đã giúp hai cô giáo thân nhau như chị em. Có lần nhìn người đàn bà ngồi trên ghềnh đá buồn bã soi bóng mình xuống dòng suối cô bạn trẻ đã tìm lời an ủi. - Sắp đám cưới rồi mà sao dáng chị ngồi buồn như một người chinh phụ. Chị thấy em không .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN