tailieunhanh - Cổ tích ngày nay
Xưa rất xa xưa, có ba chú tiểu chân quê vừa lên tỉnh, kịp lúc xuân sang nên phố phường rộn rịp tươi vui. Ba chú tiểu dáo dác nhìn bốn bề xao động trong cặp mắt nai ngơ ngác. Dọc theo lề đường, ánh đèn xanh đỏ lập lòe về đêm khiến cho các chú đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Và cứ thế, xe đưa các chú đến chùa như đã định. Cũng như ở quê, chùa chiền cũng Phật, cũng trống chuông, khánh, mõ Có khác chăng là sự nguy nga tráng lệ và. | Cổ tích ngày nay Xưa rất xa xưa có ba chú tiểu chân quê vừa lên tỉnh kịp lúc xuân sang nên phố phường rộn rịp tươi vui. Ba chú tiểu dáo dác nhìn bốn bề xao động trong cặp mắt nai ngơ ngác. Dọc theo lề đường ánh đèn xanh đỏ lập lòe về đêm khiến cho các chú đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Và cứ thế xe đưa các chú đến chùa như đã định. Cũng như ở quê chùa chiền cũng Phật cũng trống chuông khánh mõ. Có khác chăng là sự nguy nga tráng lệ và những nền gạch bóng loáng tựa gương soi. Các chú tiểu mở to cặp mắt phóng tầm nhìn về thế giới mới. Tưởng như trời đất Sài thành đã thu gọn trong tầm tay. Nào ngờ một sự cố bất chợt xảy ra ngoài trí tưởng tượng. Số là chỏm chúng tôi cùng trang lứa nên được sống chung một phòng. Dù là có ba chiếc giường hẳn hoi nhưng chúng tôi cứ như nam châm hạng ngoại hít chụm vào nhau rồi bày ra những trò thi thố đùa vui tinh ngịch không kém hồn nhiên đạo vị nhưng đầy cơ khổ. Chỏm tôi nhớ rất rõ có một đêm sắp đến giao thừa chúng tôi bàn tính nhau thi ngồi thiền với điều kiện hễ ai xả thiền trước là người ấy thua . Thế là cả ba cùng chụm lại một chiếc giường có tủ chắn lưng xoay vào nhau đoan thân kiết già tỉnh tọa. Ây vậy mà chúng tôi vẫn không ngừng tích cực liếc mắt sang ngang trộm canh chừng kiểm tra nhau và xem huynh kia đã xả thiền chưa. Cứ người này sợ thua người kia nên mặc dù nói thiền mà chẳng định gì cả hễ người kia còn ngồi yên thì điệu đây cũng chẳng chịu thua kém cứ thế mà ngồi thiền mãi ngồi mãi. cho đến tận khuya. Cuối cùng huynh lớn nhất lại không chịu nỗi cuộc đua ngồi thiền nữa nên đành xả thiền và tuyên bố chịu thua ngã gục kế tiếp là chỏm Nhì và chiến thắng sau rốt vẫn thuộc về chỏm tôi. Dù không có cảm giác thanh thản như những giờ thiền chính hiệu nhưng trong tôi cứ bùng lên niềm hân hoan của người chiến thắng hãnh diện về chiến công oanh liệt của mình. Bất chợt một ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên bên ngoài song cửa sổ cả thảy chúng tôi ngước nhìn ra và ngỡ ngàng hết sức chỏm chúng tôi cũng suy đoán thật nhiều và cuối .
đang nạp các trang xem trước