tailieunhanh - Cơn say

Từ Oanh đi đã 2 mùa thay lá. Gốc sấu già trơ cái quán nghèo trần trụi. Mẹ nàng, khuôn mặt góc cạnh đã nhăn nheo đi nhiều. 2 đuôi con mắt kẻ chỉ oằn xuống sắp chạm đến đôi gò má tù tù cao nghểu. Mẹ vẫn bán hàng dưới gốc sấu cũ kỹ như cái đời không bao giờ đổi khác. Thúng bánh mì thấp thoáng xanh màu rêu hoài niệm, chông chênh trên ngọn chiếc ghế đẩu ba chân nọ 1 chân kia. Cạnh nó, ngay đây, cái bàn gỗ thông mộc mạc hình như chật chội. | Cơn say Từ Oanh đi đã 2 mùa thay lá. Gốc sấu già trơ cái quán nghèo trần trụi. Mẹ nàng khuôn mặt góc cạnh đã nhăn nheo đi nhiều. 2 đuôi con mắt kẻ chỉ oằn xuống sắp chạm đến đôi gò má tù tù cao nghểu. Mẹ vẫn bán hàng dưới gốc sấu cũ kỹ như cái đời không bao giờ đổi khác. Thúng bánh mì thấp thoáng xanh màu rêu hoài niệm chông chênh trên ngọn chiếc ghế đẩu ba chân nọ 1 chân kia. Cạnh nó ngay đây cái bàn gỗ thông mộc mạc hình như chật chội lắm. Đĩa patê quánh sền sệt đĩa thịt nửa bì nửa mỡ bát dưa chuột vàng khe khé lọ tương ớt trên dưới 2 màu rõ rệt dựa nghiêng nghiêng tình tứ bên bờ vai âu nước dưới loang lổ mấy màu. Cảnh vân vậy và Oanh ơi người vân vậy. Khách khứa vắng teo chỉ nghe những câu chua ngoa tục tĩu kết thành tràng lúc dài lúc ngắn của bà chủ cô đơn. Và lúc ấy có 1 người ngồi ngay ngắn trong căn quán nhỏ tha thẩn buồn tha thẩn rưng rưng bên chiếc bàn dồn ứ patê thiu với chả ôi .để nhớ Từ Oanh đi đã 719 ngày. Chẳng đâu trên thế gian này cái ngày 24 tháng 3 lại đáng nhớ và được nhớ dai dẳng đến thế. Sáng mùa xuân vời vợi buồn. Hùng nắn nót đưa chiếc bành nhiều mùi vị lạ lùng kia lên miệng. Phải nắn nót chứ nắn nót như ngày Oanh còn nơi đây Oanh ơi. Chưa từng có ai để ý rồi mà còn nhớ nhiều còn tha thiết nghĩ về nàng như anh nhạc sĩ nghèo và hiền đến kỳ quặc ấy. Kệ chứ Trái tim lãng mạn của Hùng vẫn hằn sâu hình bóng nàng. Có lần bạn chàng bảo khuôn mặt Oanh toàn những đường kỷ hà . Đường kỷ hà là gì Hùng không hiểu mà cũng chẳng cần hiểu. Hùng chỉ thấy mặt nàng có nét gì sang lắm. Đôi khi mơ mộng Hùng ước được sinh vào 1 thời ly loạn để gây nghiệp lớn và gây xong rồi thì mang nàng về cung vàng điện ngọc nhà mình. Khi ấy người ta sẽ biết khuôn mặt nàng sang ở đâu. Từ Oanh đi. Nàng công chúa đã xa xôi. Vị bánh ngày xưa. Nhạc sĩ nghiến răng nuốt cơn trào ngược trong cuống họng với tất cả niềm kiêu hãnh cùng sự kính trọng vô bờ. Chàng thủng thẳng gói chiếc bánh vào mảnh báo nhàu móc túi trả tiền mẫu hậu và không quên lắc đầu trước món tiền thừa. Đi được mươi .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.