tailieunhanh - Bông cúc nhỏ - Lạc Tâm
"Bông cúc nhỏ" là tiểu thuyết được sáng tác hàng ngày trên mạng Internet của Lạc Tâm, đưa tác giả từ một người viết văn trên mạng trở thành người in sách trong đời thật. "Bông cúc nhỏ" kể về sự hoang mang và nổi loạn của một đám trẻ vào đời bằng mọi cách khác nhau, mọi thân phận khác nhau và mọi nỗi điên rồ cũng khác nhau. Nhưng có chung một thứ dành cho nhau là Chân Tình. Mời bạn đọc cùng tham khảo. | Tiểu thuyết văn học mạng dài kỳ - Lạc Tâm (Đài Loan) (Trang Hạ dịch) 1 Những bông cúc hoạ mi trắng mỏng, luôn tiêu biểu cho sự thanh cao trong veo. Tôi lớn lên trong những lớp chọn, trường chuyên ưu tú nhất, không những ưu tú, tất cả ba mươi bạn học nữ trong lớp đều là những bạn xuất sắc về học tập, múa giỏi, và đều đã vượt qua hơn 300 người khác trong cuộc thi tuyển vào trường. Năm lớp sáu, tôi vẫn cùng 29 người bạn học lớn lên bên nhau, trong cuộc sống của tôi ngoài cha mẹ và cô giáo ra, tôi không có cơ hội tiếp xúc với đứa con trai nào, trong tuổi thơ tôi, con trai là kẻ lạ. Lên Trung học cơ sở (lớp 7-9), tôi bỏ lớp múa, vì thế tôi chuyển sang trường Trung học bình thường có cả nam lẫn nữ. Điều đó làm tôi giống như một đứa trẻ ở nhà quê lần đầu tiên được lên thành phố. Bao nhiêu điều lạ, bao nhiêu tò mò. Lần đầu tiên nghe thấy chửi tục, là trên tivi. Lần đầu tiên nhìn thấy có người chửi tục, là ở trường Trung học. Tôi chỉ biết trợn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Sau này bạn bè trong lớp gọi tôi là "Bông cúc nhỏ", bởi chuyện gì tôi cũng ngơ ngác. Không hiểu bè phái, không hiểu luật ngầm trong học đường, không hiểu chuyện con trai con gái. Tôi như một bông hoa mới nở, chưa biết trắng và đen, chỉ thấy thế giới này thật kỳ lạ. Bông cúc nhỏ, biểu tượng của sự trong sáng, ngây thơ. 2 Bông cúc nhỏ theo tôi, cho đến một ngày khi tôi sang học kỳ hai năm lớp 8. Đường phố vừa qua cơn mưa, tối sẫm và ẩm ướt. Chiều tối mùa đông, hơn bảy giờ, trời đã rất tối, nhất là sau cơn mưa, tất cả trở nên tối tăm, gian ác. Trong ngõ tối thiếu ánh đèn đường, năm sáu người vây quanh một người, một người như con thú bị dồn vào ngõ cụt, không giãy giụa, chỉ lẳng lặng không nói. Trên tay mỗi người cầm chắc cây gậy chơi bóng chầy, thằng cầm đầu nhổ một bãi bã trầu. "Mẹ! Mày ngon ghê, chơi ghê hả, chạy sang đây giành địa bàn hả?" Cốt trầu đỏ bẹt lên giầy con thú đang bị bủa vây, hắn nhíu mày lại. "Mày còn khệnh? Tưởng lắm gái theo thì tinh tướng, sao hả? Chê trầu bẩn giầy mày hả?"
đang nạp các trang xem trước