tailieunhanh - Báo cáo " Mối quan hệ giữa bảo hộ chỉ dẫn địa lí và bảo hộ nhãn hiệu theo qui định của Luật sở hữu trí tuệ Việt Nam "

Luật sở hữu trí tuệ năm 2005 thừa nhận chỉ dẫn địa lí và nhãn hiệu đều là đối tượng SHCN được pháp luật bảo hộ. Là những chỉ dẫn thương mại được gắn trên các sản phẩm hàng hóa có chức năng cung cấp thông tin về nguồn gốc sản phẩm, nhãn hiệu hay chỉ dẫn địa lý chính là phương tiện giúp người tiêu dùng có thể phân biệt các sản phẩm khác nhau trên thị trường. | NGHIÊN cứu - TRAO Đổl MỐI QUAN HỆ GIỮA BẢO HỘ CHỈ DẪN ĐỊA ú VẰ BẢO HỘ NHÂN HIỆU THEO QUY ĐỊNH CỦA UUẬT sở HỮU TRÍ TUỆ VỆT NAM Luật sở hữu trí tuệ năm 2005 thừa nhận chỉ dẫn địa lí và nhãn hiệu đều là đối tượng SHCN được pháp luật bảo hộ. Là những chỉ dẫn thương mại được gắn trên các sản phẩm hàng hóa có chức năng cung cấp thông tin về nguồn gốc sản phẩm nhãn hiệu hay chỉ dẫn địa lí chính là phương tiện giúp cho người tiêu dùng có thể phân biệt các sản phẩm khác nhau trên thị trường. Uy tín danh tiếng của hàng hóa thường gắn liền với nhãn hiệu hay chỉ dẫn địa lí. Bên cạnh những tính chất chung nhãn hiệu và chỉ dẫn địa lí là những đối tượng SHCN độc lập vì chúng có những điểm khác biệt cơ bản. Thứ nhất một chỉ dẫn địa lí có chức năng phân biệt sản phẩm của vùng này với sản phẩm của vùng khác. Chỉ dẫn địa lí thông tin về nguồn gốc địa lí của sản phẩm và mối quan hệ giữa chất lượng danh tiếng và các đặc tính khác của hàng hóa với xuất xứ địa lí của nó. Còn nhãn hiệu nói chung được sử dụng để phân biệt sản phẩm của các nhà sản xuất khác nhau riêng đối với nhãn hiệu chứng nhận theo quy định tại khoản 18 Điều 4 Luật sở hữu trí tuệ có chức năng chứng nhận các đặc tính về xuất xứ nguyên liệu vật liệu cách thức sản xuất. hoặc các đặc tính khác của hàng hóa. Như vậy nhãn hiệu chứng nhận có chức năng tương tự chỉ dẫn địa lí . ThS. VŨ THỊ HẢI YẾN Thứ hai chỉ dẫn địa lí là loại tài sản công. Quyền sử dụng đối tượng này thuộc về tập thể những người sản xuất sản phẩm mang chỉ dẫn địa lí tại khu vực địa lí đó. Còn nhãn hiệu là tài sản tư thuộc sở hữu của một cá nhân tổ chức nhất định. Riêng đối với nhãn hiệu tập thể các thành viên của tổ chức tập thể cũng có quyền sử dụng nhãn hiệu như một tài sản chung. Thứ ba chỉ dẫn địa lí bắt buộc phải là những dấu hiệu thông tin về nguồn gốc địa lí của sản phẩm còn nhãn hiệu phải là những dấu hiệu có khả năng phân biệt. Những dấu hiệu chỉ nguồn gốc địa lí của hàng hóa thường bị coi là không có khả năng phân biệt và vì vậy khó có thể đáp ứng .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN