tailieunhanh - Ô cửa kính vỡ

Vào năm 1954, tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó, tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. | o cửa kính vỡ Vào năm 1954 tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. Ít khi tôi nhìn thấy bà lão. Thường thì tôi bỏ báo vào thùng thư nhấn chuông báo hiệu rồi vội đi ngay cho kịp bởi tuyến đường đưa báo của tôi còn dài. Chuyện xảy ra vào một ngày đông. Chiều hôm đó trên đường từ trường về nhà tôi và lũ bạn chợt chú ý tới bức tượng con gà trống cắm trên nóc nhà bà lão. Gió đổi chiều thì con gà trống quay theo hướng gió. Mỗi lần như vậy cổ con gà trống gật gù trông ngồ ngộ. Lũ chúng tôi tấp xe đạp vào lề đường túa ra kiếm sỏi. Ở vùng tôi sống sỏi không thiếu nhưng vì đang mùa đông nên chúng tôi phải bươi lớp tuyết mới kiếm được chúng. Có sỏi chúng tôi thách nhau chọi trúng con gà. Cuộc chơi thật náo nhiệt nhưng vì gặp khúc phố vắng nên chẳng ai la chúng tôi. Đến lượt mình tôi ném trượt hòn sỏi thứ nhất. Hòn thứ hai thứ ba cũng vậy. Đến hòn thứ tư tôi vung tay và chỉ kịp nghe choảng một cái. Trời ơi hòn sỏi không bay lên nóc nhà mà trượt qua các kẽ ngón tay tôi lao thẳng vào cửa sổ nhà bà lão. Có lẽ vì trời lạnh các ngón tay tôi tê cứng mà hòn sỏi lại quá trơn. Bỏ mặc cánh cửa kình vỡ toang chúng tôi hoảng hốt nhảy phóc lên xe đạp hộc tốc chạy trốn. Sáng hôm sau tôi đi giao báo mà như đi ăn trộm. Rón rén thả tờ báo vào khe thùng thư tôi không dám bấm chuông cứ thế lặng lẽ đạp xe đi tiếp bỏ lại sau lưng khung cửa kính vỡ toang hoác như đang nhìn xoáy vào gáy tôi. Đi học tôi phải đi đường vòng qua mấy phố khác để tránh nhà bà lão. Được mấy ngày như vậy tôi chợt thắc mắc Trời lạnh như cắt da cắt thịt tại sao bà lão không kêu làm lại kiếng Ở tuổi bà ấy phải cảm lạnh thì nguy Hay bà ấy không có tiền Những câu hỏi đó giày vò tôi suốt một đêm và tôi quyết chuộc lại lỗi lầm. Suốt 3 tuần sau đó tôi không dám chi tiêu dù chỉ một xu từ khoảng tiền công bỏ báo và cất lại được 7 đôla mà tôi nghĩ là đủ để bà lão lắp một tấm kiếng mới. Tôi bỏ .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN