tailieunhanh - Ebook Quán gò đi lên - Nguyễn Nhật Ánh

“Quán Gò đi lên” đặc sệt màu sắc xứ Quảng – không phải là kiểu tô vẽ thêm cho có, mà là những gam màu rõ ràng, cụ thể, cực kỳ thu hút. Cho dù bầu không khí trong truyện đã hơi xưa cũ so với thời đại bây giờ, nhưng đó cũng chính là điểm khiến truyện càng thêm thu hút. Bên cạnh những tiếng cười, còn có những chuyện tình, một nửa ngọt ngào, một nửa chua xót – chính những vị chua, vị ngọt này càng khiến truyện thêm gần gũi. Mời các bạn cùng đọc tác phẩm. | Chương 1 Quán Gò Đi Lên Quán Đo Đo nằm trên đường Nguyễn Hữu Cầu kế chợ Tân Định bề ngang bốn mét bề sâu mười sáu mét ngăn làm ba ngoài cùng là nơi bày bán đằng sau vách ngăn là bếp tít phía trong là phòng tắm và nhà vệ sinh. Gần bếp lò có một cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác lửng chỗ ngủ của đám con gái cũng là nơi treo móc đủ thứ áo quần đồng thời là nhà kho chứa đủ thứ lụn vụn như sợi cao lầu bánh đa tương ớt các loại bánh ngọt. Đằng trước quán là khoảnh hiên xi măng nhỏ buổi sáng ông bán thịt bày gánh bán thịt bà bán rau trải ni-lông bán rau chị bán thuốc đẩy xe ra bán thuốc. Đến trưa khi ông bán thịt dẹp gánh bà bán rau cuộn tấm ni-lông chị bán thuốc đẩy xe lại chỗ gốc cây gần đó tránh nắng và khách ăn bắt đầu lục tục vô quán thì khoảnh sân nhỏ đó đích thị là giang sơn của thằng Cải. Nhét một đống thẻ có buộc dây thun trong túi quần nó bắc cái ghế ngồi tréo mảy ngó ra oai khủng khiếp. Hễ có khách đun đầu xe vô là nó lật đật đứng lên nhanh nhẹn đón lấy tay lái dựng xe giùm khách rồi chìa tấm thẻ ra nó là sếp bãi giữ xe. Cải là một trong những thành viên của quán từ những ngày đầu. Quán ở quận 1 nhưng cô Thanh chủ quán lại ở quận 5. Mà thằng Cải cũng ở quận 5 chung dãy nhà tập thể với cô Thanh. Cô Thanh ở tầng một mẹ con thằng Cải ở tầng trệt. Vì vậy mà quen nhau từ thời cố hỉ. Mẹ con thằng Cải là người Quảng Đông xưa nay vẫn bán hủ tiếu ở ngay đầu hẻm. Sáng đẩy xe ra tối đẩy xe vào. Mẹ nấu con bưng. Kể ra có đến chục năm trời. Dần dần xảy ra tình trạng con vẫn thừa sức bưng nhưng mẹ đã không còn sức nấu. Tới một ngày mẹ thằng Cải quài tay ra sau lưng đấm bình bịch và buồn rầu kêu nó tắt bếp dẹp nồi đẩy xe vô nhà. Quán hủ tiếu dẹp tiệm từ đó. Cũng từ ngày đó Cải ra quán Đo Đo. Quán Đo Đo những ngày đầu không chỉ có Cải. Hôm khai trương còn có con Kim. Con Kim trước đây là lính của cô Thanh lúc áo gió buôn sang Nga còn thịnh. Đến thời buôn bán xập xệ cô Thanh bỏ về nhà nằm con Kim đi bán phân u-rê quấy quá một thời gian rồi cũng kiếm chỗ nằm nghiền ngẫm nỗi buồn

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.