tailieunhanh - Bạn tôi

Lần đầu tiên thấy tuyết rơi tự dưng nhớ nắng Không thể ngờ mình đang đứng ở một vùng đất khác để ước một con đường dài ra trong tiềm thức thong dong đạp từng vòng xe Bạn tôi lần đầu tiên mơ thấy mẹ cha đánh mình mà ứa nước mắt bông tuyết rơi như một vệt sao sáng dưới bầu trời quê nhà Không ai gọi tên mình thật thiết tha lạc giọng những người xa xứ không ai choàng vai mình thử cảm giác của nghẹn ngào Thời gian không phải là thứ để nguyện cầu nên lãng quên mà sống. | Bạn tôi - Nguyễn Việt Phong Lần đầu tiên thấy tuyết rơi tự dưng nhớ nắng Không thể ngờ mình đang đứng ở một vùng đất khác để ước một con đường dài ra trong tiềm thức thong dong đạp từng vòng xe Bạn tôi lần đầu tiên mơ thấy mẹ cha đánh mình mà ứa nước mắt bông tuyết rơi như một vệt sao sáng dưới bầu trời quê nhà Không ai gọi tên mình thật thiết tha lạc giọng những người xa xứ không ai choàng vai mình thử cảm giác của nghẹn ngào Thời gian không phải là thứ để nguyện cầu nên lãng quên mà sống bạn tôi lần đầu tiên tự ru mình thật bằng trăm ngàn -một niềm vui chia ra. Có nên nói cảm ơn một lần đi xa Bầy chim sẻ có nhìn thấy tôi không Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng và chở đi trên phố cứ ríu rít kêu mãi không thôi Tôi đi trong dòng người liếc ngang liếc dọc nhìn những con chim sẻ thất thần rụng lông ngơ ngác rồi nhìn ra chung quanh. Những con chim sẻ không được bay trong bầu trời xanh một điều ngịch lý bạn bè tôi nhiều khi phải sống không theo cách mình nghĩ một điều bình thường Rồi những con chim sẻ sẽ được phóng sinh một người đi bên cạnh tôi bảo thế cuộc đời mà lẽ ra nó được hưởng với mây mưa và gió. chẳng cần đợi một bàn tay cứu rỗi nào Bầy chim sẻ bị nhốt trong chiếc lồng có nhìn thấy được tôi đâu Bên kia là nắng ấm Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu. Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi như ta đang bạc tóc mổi ngày. Bên kia là nắng ấm. sao mưa gió còn siết chặt trên vai khi người trở về với cuộc đời người từng sống khi người ngồi trong ánh sáng chứ không phải là bóng tối mà vẫn thấy mình đơn độc khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt khi người đau mà không thể khóc. ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt Lạy trời còn biết phải làm sao Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho

TỪ KHÓA LIÊN QUAN