tailieunhanh - Tiếp cận hội họa - từ góc nhìn đương đại - Bài 3

Nhân đọc “Phê bình bị phê bình nhiều nhất” (*), ghi chú về phê bình Về công việc phê bình và nhà phê bình, trong bài viết “Phê bình bị phê bình nhiều nhất” đăng trên tạp chí Tia Sáng số tháng 9-2007(*), Nguyễn Bỉnh Quân đã viết, đại ý: nhà phê bình chỉ là chuyên gia “ẩm thực nghệ thuật” theo kiểu“ ăn món ấy, ở hàng ấy thấy ngon và “giá cả hợp lý” thì phát ngôn ra cho mọi người biết”; tài năng phê bình chủ yếu thể hiện ở “khẩu vị”, ở cảm nhận và. | Tiếp cận hội họa - từ góc nhìn đương đại Bài 3 Nhân đọc Phê bình bị phê bình nhiều nhất ghi chú về phê bình Nguyên Hưng về công việc phê bình và nhà phê bình trong bài viết Phê bình bị phê bình nhiều nhất đăng trên tạp chí Tia Sáng số tháng 9-2007 Nguyễn Bỉnh Quân đã viết đại ý nhà phê bình chỉ là chuyên gia ẩm thực nghệ thuật theo kiểu ăn món ấy ở hàng ấy thấy ngon và giá cả hợp lý thì phát ngôn ra cho mọi người biết tài năng phê bình chủ yếu thể hiện ở khẩu vị ở cảm nhận và chỉ có thể là của trời cho không học mà có được . tư cách của nhà phê bình bên cạnh là tâm giao của tác giả với một vài bạn đọc còn là nhà giáo dục thẩm mỹ của công chúng. Nói chung Phê bình là hoạt động xã hội là sản phẩm truyền thông là công cụ marketing cần và tất có hiệu quả văn hóa xã hội kinh tế . . Có thể nói ngay cách nhìn về công việc và người phê bình mỹ thuật như vậy là quá lơ mơ và bất cập thực tế. Vấn đề cần phải được nhìn khác. Dưới đây tôi xin đưa ra một ít ghi chú Thứ nhất phê bình theo kiểu chuyên gia ẩm thực nghệ thuật chủ yếu dựa vào khẩu vị vào cảm nhận và mang tính tâm giao như vậy chỉ là một trong những kiểu phê bình khác nhau. Và là một trong những kiểu phê bình cũ và bấp bênh nhất. Cũ bởi nó gắn liền với lối phê bình ấn tượng chủ yếu thịnh hành trong nửa sau thế kỷ 19. Bấp bênh bởi khi chỉ dựa vào khẩu vị vào cảm nhận và diễn dịch từ các thức tỉnh giác quan kiểu tiếp cận phê bình này tự nhiên đã tách rời tác phẩm. Nó dễ dẫn đến những suy diễn viển vông những phán đoán hàm hồ và do đó thường chỉ có tác dụng gieo rắc ảo tưởng. Thêm nữa bấp bênh vì nó chỉ khả thủ trước những tác phẩm có cách nhìn cách thể hiện nghệ thuật quen thuộc - còn nằm trong truyền thống nghệ thuật ước lệ hay biểu hiện. Trước những hình thức nghệ thuật quá mới lạ nó tê liệt . Bao nhiêu năm qua bởi chính kiểu phê bình này vẫn là chủ đạo mà tuy có lắm phê bình công chúng đa số vẫn cứ lơ ngơ không hiểu gì về mỹ thuật còn các họa sĩ sau thoáng phấn chấn ở giai đoạn đầu đổi mới lại tiếp tục loay hoay .