tailieunhanh - Những Tấm Gương Xưa - Thanh Liêm
Thanh Liêm Tham là một bệnh lớn nhất trong thiên hạ và dễ mắc hơn tấc cả các bệnh, cho nên Thanh Liêm là một đức quí nhất và cũng khó rèn luyện nhất trong các Đức. Tuy vậy, người vẫn còn để lại nhiều gương sáng cho đời soi. Như Công Nghi Hưu thời Chiến Quốc, là một. Công Nghi Hưu làm tướng nước Lỗ, tánh rất thích ăn cá. Nhưng, một hôm, có người đêm cá đến biếu. Ông lại không nhận. Người em ngạc nhiên hỏi, ông đáp: - Người ta đem cá cho chắc có ý muốn. | Thanh Liêm Tham là một bệnh lớn nhất trong thiên hạ và dễ mắc hơn tấc cả các bệnh cho nên Thanh Liêm là một đức quí nhất và cũng khó rèn luyện nhất trong các Đức. Tuy vậy người vẫn còn để lại nhiều gương sáng cho đời soi. Như Công Nghi Hưu thời Chiến Quốc là một. Công Nghi Hưu làm tướng nước Lỗ tánh rất thích ăn cá. Nhưng một hôm có người đêm cá đến biếu. Ông lại không nhận. Người em ngạc nhiên hỏi ông đáp - Người ta đem cá cho chắc có ý muốn cầu ta việc gì. Nếu ta nhận thì ta phải giúp việc cho người. Giúp việc cho người lỡ trái phép nước thì đến mất quan. Mà mất quan thì chẳng những không có cá biếu đến cả cá mua cũng không có nữa. Không nhận cá chính ta muốn có cá ăn hoài vậy. Như thế là Thanh Liêm. Nhưng bằng theo lời nói trên đây xét thì lòng Thanh Liêm của Công Nghi Hựu không tuyệt đối vì còn sự cân nhắt lợi hại thiệt hơn. Chưa bằng Dương Chấn đời Hậu Hán. Dương Chấn tiến cử Vương Mật ra làm quan. Sau đó Dương công được bổ đi làm Thái Thú Đông Lai đi ngang qua đất Xương Ảp là nơi Vương Mật cai trị. Nhớ ơn đề bạt ngày xưa Vương Mật xin đến yết kiến rồi đêm khuya đem vàng đến dâng Dương công. Công từ chối và bảo - Trước kia biết ông là người khá tôi mới tiến cử ông. Thế mà ông vẫn chưa rõ bụng còn đem vàng cho tôi Vương Mật cố này ép thưa - Xin Ngài nhận cho. Đêm khuya không ai biết. Công liễm dung đáp - Trời biết đất biết ông biết tôi biết. Sao gọi rằng không ai biết Vương Mật nghe nói xấu hổ bưng vàng lui ra. Tấm lòng của Dương Chấn thật sáng tỏ như mặt trời ban trưa. Nhưng chưa bằng lòng Tư Hãn đời Xuân Thu. Tư Hãn làm quan giữ thành nước Tống. Có người được viên ngọc đem biếu Tư Hãn không nhận. Người biếu ngọc thưa - Ngọc này tôi đã đem cho thợ ngọc xem. Quả là thứ ngọc báo mới dám đem dâng Ngài. Xin Ngày nhận cho tôi được vui lòng. Tư Hãn đáp - Nhà ngươi cho ngọc là của báo ta cho tánh không tham là của báu. Ngươi đem ngọc cho ta nếu ta nhận thì hai bên điều mất của báu. Âu là ngươi cứ đem về. Của báu ai nấy giữ. Như thế cả hai đều còn của báu thì chẳng .
đang nạp các trang xem trước