tailieunhanh - Sáng rỗng

Chỉ là cơn gió ghé ngang Gõ cửa nhắc tôi về bó salem cắm trong bình đã chết, đêm qua Chỉ là chút nắng vọng lại Chẳng đủ cho chiếc gương soi rõ bóng mình. Buổi sáng không-tiếng-động Có bao giờ mặt đất trong trẻo thế này mà xao xác thế này Những bước chân lạ quen mơ hồ đi lại nói cười trong tưởng tượng Ai bất ngờ dẫm trúng tim tôi Chỉ là một buổi sáng thôi (rơi bình thản giữa muôn vàn buổi sáng) Sao không chạy ào ra đường, không cà phê, khẩu trang với khói. | Sáng rỗng Chỉ là cơn gió ghé ngang Gõ cửa nhắc tôi về bó salem cắm trong bình đã chết đêm qua Chỉ là chút nắng vọng lại Chẳng đủ cho chiếc gương soi rõ bóng mình. Buổi sáng không-tiếng-động Có bao giờ mặt đất trong trẻo thế này mà xao xác thế này. Những bước chân lạ quen mơ hồ đi lại nói cười trong tưởng tượng Ai bất ngờ dẫm trúng tim tôi. Chỉ là một buổi sáng thôi rơi bình thản giữa muôn vàn buổi sáng Sao không chạy ào ra đường không cà phê khẩu trang với khói bụi thường ngày Sao lại giấu mình nơi đây Đọc Murakami rồi lặng người trước nỗi cô đơn và thèm được dỗ dành như con trẻ Buổi-sáng-nằm-mê Tự hỏi bầu trời ngoài kia có lẩn thẩn chui tọt vào bức tranh trên bàn hay không Còn câu chuyện kiếp trước của mình ở đâu Giữa bốn bức tường xanh đến nao lòng Có gì đâu trong buổi sáng này mà khóc Chỉ là cơn bất an nhẹ nhói khẽ khàng từ phía bên ngực trái Chỉ là những hạt mưa nhỏ vỡ thênh thang từ phía bên não phải Chỉ là nỗi buồn vụt qua Chỉ là nước mắt vụt qua Chỉ là sợ hãi vụt qua Tôi bật cười nhận ra mình vẫn có thể sống yên bình bởi một màu xanh. Vài đoạn rời cho đêm 1. đêm như một bộ phim câm thế giới trắng đen âm bản gió bão đến không gõ cửa máu qua tim chảy lặng lờ. 2. nhốt trăng vào đáy của đêm như nhốt con ngươi vào vũng mắt vô tận nhốt một dấu chấm một nỗi buồn lửng lơ tiền kiếp chỗ ta nằm đêm chảy tràn đêm. 3. mấy nghìn đêm tuổi thơ úp mặt gầy vai áo mẹ cỏ đợi ban mai xanh phủ mộ người mấy nghìn đêm mưa quanh vành môi gió đập cánh bướm trong cơn mộng du uống cạn mặt đất uống cạn bầu trời chỉ còn ta giữa khoảng không vạm vỡ lập thể chiếc bóng của chính mình. 4. làm sao biết đêm dài bao nhiêu số phận dài bao nhiêu dù đã lạc hết giấc mơ này đến giấc mơ khác 5. người họa sĩ đêm qua nghe tiếng gọi bình minh đi về vùng ngược sáng bức tranh sau cùng chỉ còn lại duy nhất một nỗi buồn một dấu chấm lửng lơ rụng vào lòng giếng thẳm tro bụi lúc đang .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.