tailieunhanh - Ba Phút Sự Thật - Nhà thơ với tệ tham nhũng
Nhà thơ với tệ tham nhũng Cách đây đã nhiều năm Một buổi trưa mùa hè, tôi ra bãi An Dương phía ngoài đê sông Hồng, tìm thăm nhà thơ Đoàn Phú Tứ, tác giả bài thơ bất hủ Màu thời gian. Năm đó nhà thơ đã ngoài 70 tuổi. Nắng hè thiêu đốt nóng đến ngạt thở. Tôi thật sự kinh khiếp khi thấy ông tóc bạc trắng, cởi trần, thản nhiên ngồi đọc sách trên bức phản gỗ mọt, mặe cho mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, trên lưng, giọt giọt từ chòm râu xuống những trang Ngôi. | Nhà thơ với tệ tham nhũng Cách đây đã nhiều năm. Một buổi trưa mùa hè tôi ra bãi An Dương phía ngoài đê sông Hồng tìm thăm nhà thơ Đoàn Phú Tứ tác giả bài thơ bất hủ Màu thời gian. Năm đó nhà thơ đã ngoài 70 tuổi. Nắng hè thiêu đốt nóng đến ngạt thở. Tôi thật sự kinh khiếp khi thấy ông tóc bạc trắng cởi trần thản nhiên ngồi đọc sách trên bức phản gỗ mọt mặe cho mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt trên lưng giọt giọt từ chòm râu xuống những trang Ngôi nhà búp bê của Íp-en. Ông đặt sách xuống tiếp tôi ông gần như dốc ngược chai rượu mới được đầy một chén và sẻ cho tôi một nửa. Tôi đọc ông nghe bài thơ vừa mới viết về đề tài kháng chiến. Đọc đến câu Giữa chiến khu võ vàng đói khát Cả tiểu đội tôi chỉ còn mắt với răng. ông đặt chén rượu đã uống cạn xuống ngắt lời tôi Chỉ vì những người lính - chỉ còn mắt với răng các cậu mà năm đó mình đã đụng độ với thằng Trần Dụ Châu. Cậu có biết Trần Dụ Châu không Tôi nói Những người lính chống Pháp bọn em ai mà không biết Trần Dụ Châu. . Hắn là Đại tá Cục trưởng Cục Quân nhu trông coi việc ăn mặc cho toàn quân. Ngày đó chúng tôi thường gọi Màn Trần Dụ Châu vì mỗi cái màn lính hắn ăn cắp mất hai tấc vải nên hễ ngồi lên là đầu đụng trần màn Áo mền trấn thủ Trần Dụ Châu vì hắn ăn cắp bông lót trong áo trong mền và thay vào bằng bao tải. Nét mặt ông vụt sa sầm khi nghe tôi nhắc lại những chuyện đó. Kỷ niệm một thời hào hùng đánh giặc cứu nước bất ngờ ập đến cặp mắt già nua của nhà thơ lóe ánh giận dữ. Ông kể Mùa đông năm 1949 ông ở chiến khu Việt Bắc. Là nhà thơ ông còn là đại biểu Quốc hội khóa I. Ông cùng với một đoàn nhà văn đi thăm và úy lạo các đơn vị bộ đội vừa đánh giặc trở về. Ông đã khóc nấc lên khi thấy các chiến sĩ bị thương thiếu thuốc men bông băng và hầu hết chiến sĩ đều rách rưới võ vàng đói khát chỉ còn mắt với răng mà mùa đông năm đó tiết trời chiến khu lạnh tới mức nươce đóng băng. Ông trở về cơ quan chân ướt chân ráo thì nhận được thiệp mời của Trần Dụ Châu đến dự lễ cưới mà hắn đứng ra tổ chức cho cán bộ cấp dưới đặc biệt
đang nạp các trang xem trước