tailieunhanh - Đôi bàn tay mẹ

Cầm tay mẹ đưa lên mũi Con nghe mùi bùn non những ngày mẹ cấy đồng sâu ruộng cạn Có mùi khét nắng những buổi trưa đổ lửa Và mùi hoa bưởi thoang thoảng mẹ gội đầu lúc chiều hôm Có mùi tanh nồng của những con sặc con rô mẹ bắt ngoài đồng Có hương gạo mới trên bếp hồng mỗi tối Có mùi khói nồng nàn rơm rạ Và mùi dầu phong thấp mẹ xoa mỗi đêm Bàn tay có ngón vắn, ngón dài Nhưng tình thương mẹ dành cho đứa nào cũng vậy Đôi bàn tay suốt. | Đôi bàn tay mẹ Cầm tay mẹ đưa lên mũi Con nghe mùi bùn non những ngày mẹ cấy đồng sâu ruộng cạn Có mùi khét nắng những buổi trưa đổ lửa Và mùi hoa bưởi thoang thoảng mẹ gội đầu lúc chiều hôm Có mùi tanh nồng của những con sặc con rô mẹ bắt ngoài đồng Có hương gạo mới trên bếp hồng mỗi tối Có mùi khói nồng nàn rơm rạ Và mùi dầu phong thấp mẹ xoa mỗi đêm. Bàn tay có ngón vắn ngón dài Nhưng tình thương mẹ dành cho đứa nào cũng vậy Đôi bàn tay suốt đời lam lũ Suốt một đời mẹ chẳng đi đâu Chỉ quanh quẩn xóm làng ruộng rẫy. Đôi bàn tay mẹ Dẫu đầy những vết chai lồi lõm như bờ ruộng tháng ba Khi áp vào má bỗng thấy mình bé lại Đôi bàn tay vuốt tóc con êm như ru. Đôi bàn tay mẹ Dẫu ngón trỏ bám phèn Ngón giữa lấm lem Ngón út dính đầy mủ chuối Mẹ vẫn luôn dạy các con giữ mình sạch trong. Giấc mơ bị đánh mất Chẳng nhớ được gì về giấc mơ đêm qua Khi tỉnh dậy chỉ mình tôi giữa căn phòng trống Ai đã mang giấc mơ tôi đi hay giấc mơ đã tự rời bỏ trong đêm nguyệt thực Dấu tích chỉ còn lại những vết trầy xướt nơi lồng ngực căng đầy Hẳn tôi đã ở đấy rất lâu Giữa đôi ngọn núi chập chùng phủ màu u ám Đỏ quạch vầng trăng mùa viên mãn Ú ớ cơn mê hao khuyết hình hài. Hẳn ai đó đã đặt chân đến căn phòng của tôi trong giấc mơ đêm qua Đôi dép còn để hờ nơi ngạch cửa Rõ ràng tôi đã nghe tiếng con mực sủa Nửa đêm cửa sổ mở và tinh mơ có những dấu chân trên bờ tường. Bằng cách nào đó tôi đã vẽ rất nhiều khối lập phương trên những cánh hoa tulip vừa được cắm Đêm qua hình như có cơn mưa ngang qua thành phố Cơn khát tôi uống cạn bầu trời. Và hình như tôi đã hát bằng lời của loài thiên di. Chẳng còn nhớ được gì Tôi bắt đầu với cơn mệt buổi sáng Thức dậy trong những băn khoăn ở tận cùng của sự trống vắng. Viết ở một làng nghề Ông nói vui mà tôi nghe thật buồn Bây giờ cha truyền nhưng con cái chắc gì chịu nối. Sông càng chảy càng xa nguồn cội Con sãi ở chùa chẳng còn quét lá đa Những chàng trai bỏ làng lên phố Khát cháy giấc mơ đổi đời Nửa đêm giật mình Câu Nhất nghệ tinh. vẫn còn đau. Bàn tay người

TỪ KHÓA LIÊN QUAN