tailieunhanh - DÀNH CHO NHỮNG TÂM HỒN BẤT HẠNH - Sinh nhật đẹp nhất của bố

DÀNH CHO NHỮNG TÂM HỒN BẤT HẠNH Sinh nhật đẹp nhất của bố Bố tôi đã mất vài tháng trước sinh nhật lần thứ 38 của ông. Lúc đó tôi 53 tuổi. Làm sao tôi có thể lớn hơn chính bố mình 15 tuổi? Bởi vì ngày sinh quan trọng nhất mà gia đình tôi tổ chức là ngày thành lập tổ chức Hội Cai Rượu Ẩn Danh. Tôi lớn lên trong một gia đình không hề làm việc suốt một thời gian dài trước khi thuật ngữ “gia đình phi lao động” được đặt ra, và tôi đã suy nghĩ. | DÀNH CHO NHỮNG TÂM HỒN BẤT HẠNH 1 1 z . -I 1 Ấ . 1 Ấ Sinh nhật đẹp nhât của bồ TTO - Bồ tôi đã mât vài tháng trước sinh nhật lần thứ 38 của ông. Lúc đó tôi 53 tuổi. Làm sao tôi có thể lớn hơn chính bồ mình 15 tuổi Bởi vì ngày sinh quan trọng nhât mà gia đình tôi tổ chức là ngày thành lập tổ chức Hội Cai Rượu Ân Danh. Tôi lớn lên trong một gia đình không hề làm việc suồt một thời gian dài trước khi thuật ngữ gia đình phi lao động được đặt ra và tôi đã suy nghĩ nhiều về điều đó về tác động của nó đồi với bản thân tôi. Khi còn nhỏ tôi đã học được những bài học giúp tôi sồng qua thời gian đó. Và giờ đây tôi vẫn còn nhớ những bài học đầu đời ây. Mùa hè năm ngoái trong lúc làm vườn tôi đã dời một phiến đá lớn đặt lên trên một đám cỏ và quên không đưa nó trở về chỗ cũ. Cuồi cùng khi tôi nhớ ra và di chuyển tảng đá đi thì cỏ bên dưới đã tái nhợt và cằn cỗi. Đám cỏ đó vẫn sồng và cùng với thời gian nước và ánh sáng mà nó cần có để tồn tại nó lại mọc lên khỏe khoắn. Nếu tôi vẫn cứ để phiến đá ở đó thì cỏ đã chết và thay vào đó là giòi bọ ồc sên và đât trơ trụi. Những phần của con người tôi cũng giồng như một bãi cỏ có những viên đá được đặt rải rác một cách ngẫu nhiên. Vài đám cỏ không có được những thứ chúng cần để có thể mọc khỏe và tươi tồt. Trong khi tìm ra những hòn đá đó và dời chúng đi tôi thường có cảm giác không hài lòng và tức giận. Có những nơi mà cỏ không bao giờ mọc. Thật đau lòng mà thừa nhận rằng có những thứ tôi chẳng hề đạt được khi tôi còn bé. Nhưng trong quá trình thực hiện tât cả những việc đó tôi dần hiểu rõ giá trị của bao nhiêu tia nắng đã chiếu sáng vào tôi và của cả việc làm thế nào để trồng được nhiều giồng cây lạ hơn cỏ ở những nơi trơ trụi đó. Và lần đầu tiên trong đời tôi ước sao mình có thể nhớ nhiều hơn nữa. Tôi cồ nhớ xem mình đã có cảm giác như thế nào khi bồ ngưng uồng rượu vào năm 1958. Nhưng thậm chí tôi còn không ý thức được những gì đã xảy ra. Và khi bắt đầu nhận thây có điều gì đó bât thường đang diễn ra tôi lại ngờ vực thậm chí còn .