tailieunhanh - SẮC MÀU CUỘC SỐNG - Bài văn bị điểm không

SẮC MÀU CUỘC SỐNG Bài văn bị điểm không - Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa, ba. Tôi ngạc nhiên: "Đề bài khó lắm sao?" - Không. Cô chỉ yêu cầu "Tả bố em đang đọc báo." Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra, cũng được 6 điểm. Tôi thở dài:- Còn đứa bị điểm không, nó tả thế nào? - Nó không tả, không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô. Hôm trả bài, cô giận lắm. Cô hỏi: "Sao trò không chịu làm bài?". Nó cứ. | SẮC MÀU CUỘC SỐNG Bài văn bị điểm không - Ba đã bao giờ thấy một bài văn bị điểm không chưa ba. Tôi ngạc nhiên Đề bài khó lắm sao - Không. Cô chỉ yêu cầu Tả bố em đang đọc báo. Có đứa bạn con bảo ba nó không đọc báo nhưng rồi nó bịa ra cũng được 6 điểm. Tôi thở dài - Còn đứa bị điểm không nó tả thế nào - Nó không tả không viết gì hết. Nó nộp giấy trắng cho cô. Hôm trả bài cô giận lắm. Cô hỏi Sao trò không chịu làm bài . Nó cứ làm thinh mãi sau nó mới bảo Thưa cô con không có ba . Nghe nó nói cô con sững người. Té ra ba nó hi sinh từ lúc nó mới sanh. Cô mới nhận lớp nên không biết ba ạ. Cả lớp con ai cũng thấy buồn. Lúc ra về có đứa hỏi Sao mày không tả ba đứa khác Nó chỉ cúi đầu hai giọt nước mắt chảy dài xuống má. Chuyện về cậu học sinh có bài văn bị điểm không đã để lại trong tôi một nỗi đau nhưng cũng để lại một bài học về lòng trung thực. Cậu bé chờ thư Hồi đó tôi làm giáo sư một trường trung học con trai. Một học sinh tên là Bob trái hẳn với các bạn không bao giờ nhận được một bức thư nào cả. Vậy mà buổi chiều nào em cũng mau chân nhất chạy lại chỗ đặt các hộc riêng chăm chú ngó vào hộc của em cho tới khi thư phát hết rồi mới quay ra. Không phải là gia đình em quên em đâu. Tiền ăn ở trong trường tiền tiêu vặt của em vẫn gởi tới đều đều đúng hạn. Tháng sáu ông Hiệu trưởng nhận được thư xin cho em đi nghỉ ở một trại hè. Thì ra viên thư ký của thân phụ em lãnh nhiệm vụ lo cho em tất cả những chi tiết dó. Nhưng song thân em không ai viết cho em một bức thư nào cả. Khi em kể lể với tôi rằng ba má em đã ly thân nhau tôi mới hiểu tất cả nguyên do. Và tội nghiệp em em vẫn tiếp tục trông thư một cách tuyệt vọng. Tôi thường đem tình cảm sầu thảm của em ra nói với một ông bạn đồng nghiệp ông Joe Hargrove. ông ấy bảo - Nếu em đó ít lâu nữa mà không nhận được bức thư nào cả thì đáng ngại cho em lắm có thể tai hại. Thế rồi một bạn học thân nhất của em tên là Laurent nảy ra một sáng kiến. Laurent ở trong một gia đình hòa thuận có hạnh phúc tuần nào cũng nhận được nhiều bức .