tailieunhanh - Vai trò của giao tiếp trong cuộc sống và trong hoạt động lãnh đạo

Để tồn tại và phát triển mỗi người không thể sống một mình, tách khỏi gia đình, người thân , bạn bè, cộng đồng người mà phải gia nhập vào các mối quan hệ giao tiếp giữa con người với con người. Thông qua đó con người trao đổi với nhau về thông tin ,về cảm xúc, tri giác lẫn nhau và ảnh hưởng tác động qua lại với nhau. Các công trình nghiên cứu đã chỉ ra rằng: tình trạng cô đơn , cô lập, đói giao tiếpppp, giao tiếp không đầy đủ về số lượng, nghèo nàn về. | Vai trò của giao tiếp trong cuộc sống và trong hoạt động lãnh đạo quản lý Để tồn tại và phát triển mỗi người không thể sống một mình tách khỏi gia đình người thân bạn bè cộng đồng người mà phải gia nhập vào các mối quan hệ giao tiếp giữa con người với con người. Thông qua đó con người trao đổi với nhau về thông tin về cảm xúc tri giác lẫn nhau và ảnh hưởng tác động qua lại với nhau. Các công trình nghiên cứu đã chỉ ra rằng tình trạng cô đơn cô lập đói giao tiếpppp giao tiếp không đầy đủ về số lượng nghèo nàn về nội dung đều dẫn đến những hậu quả nặng nề đều bị trì trệ rõ rệt trong sự phát triển tâm lý. Sự tổn thương về tâm lý đôi khi còn làm cho con người đau khổ hơn gây cho xã hội nhiều tác hại hơn nguy hiểm hơn là sự tổn thương về thể xác. Nếu con người tách khỏi các mối quan hệ xã hội không được giao tiếp với người khác ngay từ sau khi sinh thì không thể trở thành người được. Điều này đã được các nhà khoa học chứng minh Năm 1920 ở Ấn Độ tiến sĩ Singh đã tìm thấy hai cô bé sống trong hang sói với bầy sói. nhìn nét mặt thì một cô chừng bảy tám tuổi cô kia chừng hai tuổi. Cô nhỏ được ít lâu sau thì chết. Còn cô lớn được đặt tên là Kamala và cô ta sống thêm được mười năm nữa. Suốt trong thời gian ấy Singh đã ghi nhật kí quan sát tỉ mỉ về cô bé đó . Kamala chỉ đi bằng tứ chi dựa vào tay và đầu gối còn lúc chạy thì chạy bằng bàn tay và bàn chân. Cô bé không uống nước mà lại liếm và thịt thì không cầm trên tay mà ăn ngay dưới sàn nhà. Trong khi ăn hễ thấy người thì cô gầm gừ dữ tợn. Ban đêm cô bé sủa rống lên. Cô bé nhìn rất rõ trong bóng tối và sợ ánh sáng mạnh sợ lửa và nước. Cô ta xé hết quần áo trên mình và bỏ cả chăn đắp trong những ngày giá lạnh. Sau hai năm cô đã tập đứng được bằng hai chân nhưng vẫn còn khó khăn lắm sau sáu năm thì đã đi được nhưng lúc chạy thì vẫn dùng tứ chi như cũ Suốt bốn năm cô bé chỉ học được 6 từ và sau bảy năm cô bé học được 45 từ. Đến thời kì này cô bé thấy yêu xã hội con người bắt đầu biết sợ bóng tôí và đã biết ăn bằng tay uống bằng

TỪ KHÓA LIÊN QUAN