tailieunhanh - Ăn mày dĩ vãng P8
Từ biệt sông nước miền Tây, tôi trở lại những cánh rừng đang được khai thác miền Đông, lòng dạ chả bịn rịn bao nhiêu, bởi chúng tôi chắc mẩm rằng, mai mốt không chóng thì chầy, cái thân tôi sẽ lại lê lết quay về chốn này. Khỉ thế! Lần mò mãi, tôi mới tìm ra được nhà Ba Thành, tay bác sĩ đồ tể năm xưa đã từng chữa trị vết thương ở đùi trái cho tôi, từng là bạn tâm sự về mọi điều sâu xa trong những đêm rảnh rang không đánh giặc. Cứ tưởng. | Tác giả Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG CHƯƠNG VIII Từ biệt sông nước miền Tây tôi trở lại những cánh rừng đang được khai thác miền Đông lòng dạ chả bịn rịn bao nhiêu bởi chúng tôi chắc mẩm rằng mai mốt không chóng thì chầy cái thân tôi sẽ lại lê lết quay về chốn này. Khỉ thế Lần mò mãi tôi mới tìm ra được nhà Ba Thành tay bác sĩ đồ tể năm xưa đã từng chữa trị vết thương ở đùi trái cho tôi từng là bạn tâm sự về mọi điều sâu xa trong những đêm rảnh rang không đánh giặc. Cứ tưởng rằng gốc gác người ở đây được học hành đào tạo hẳn hoi lại trải qua cả cuộc chiến tranh cầm dao mổ cứu sống bao mạng người trong đó không ít người đã và đang là quan chức cao cấp nhất định Ba Thành bây giờ không là giám đốc sở y tế thì mèng ra cũng giữ chân bệnh viện trưởng bệnh viện trung tâm nào đó. Vậy mà không Giải phóng được ít ngày chán cảnh gia đình chán đoàn thể chán cảnh đời và thói đời đen bạc chán luôn cả nội dung công việc đã theo đuổi tới nửa đời người sau một đêm nhậu say chửi vung tí mẹt nóng lên tạt tai vài cái ra đồn công an ra hội đồng kỷ luật ra khỏi Đảng Ba Thành rũ áo từ quan. Ngồi trong mái nhà lợp lá xập xệ giống như cái chuồng trâu nới rộng tôi đốt hết cả một gói thuốc khét mù mới thấy Ba Thành khật khưỡng đi từ ngoài rẫy về. Cởi trần để hở những rẻ xương sườn cong vênh vai vác cuốc đầu quấn khăn rằn đã vàng ố chân bước cà nhắc thỉnh thoảng lại vấp một cái mặt đen cháy tóc nửa đen nửa bạc lam nham trông hắn y hệt một lão nông cả đời lọm khọm cày cuốc. Nhìn thấy tôi Ba Thành trợn mắt lên mấy chiếc răng cửa ngày xưa làm cho cái cười hóm thế mà bây giờ bay đi đâu mất. - Đồng chí hỏi tôi - Vâng Anh là Ba Thành bác sĩ - Bác sĩ con mẹ gì Thế đồng chí là. - Vất mẹ nó đồng chí đi Mình đây Hai Hùng đây Chao ôi Chả lẽ tớ già tới nỗi cậu không còn nhận ra nữa ư Đầu viên đạn M16 cậu lấy ra từ đùi gần bìu dái tớ vẫn còn giữ. - Từ đùi - Ừ đùi. - Bùi dái - Ừ dái. 57 . com Tác giả Chu Lai ĂN MÀY DĨ VẮNG - Vẫn còn giữ - Giữ. - Thế thì đù mạ Nhớ rồi. Mày là thằng .
đang nạp các trang xem trước