tailieunhanh - BÀI HỌC NGÀN VÀNG - CHƯƠNG XXIII

Sau khi được trả tự do, với một số vốn nhỏ nhoi do sự bán hết tư trang của hai mẹ con, bà Năm trở lại nghề buôn bán cũ trong một gian hàng nhỏ ở phố chợ. Nhưng lần này bà tự nguyện sẽ cố gắng hết sức lương thiện trong việc buôn bán. Mỗi buổi tối, sau một ngày làm việc nhọc mệt, bà vẫn không quên lên gác thắp nhang đèn, khấn vái đức Phật Quan Âm phù hộ cho bà giữ vững được lòng ngay thật, không còn bị lòng tham lam lôi cuốn vào. | BÀI HỌC NGÀN VÀNG CHƯƠNG XXIII BÀ NĂM CÂY THỊ BẮT ĐẦU XÂY DỰNG LẠI CƠ NGHIỆP LẦN THỨ HAI Sau khi được trả tự do với một số vốn nhỏ nhoi do sự bán hết tư trang của hai mẹ con bà Năm trở lại nghề buôn bán cũ trong một gian hàng nhỏ ở phố chợ. Nhưng lần này bà tự nguyện sẽ cố gắng hết sức lương thiện trong việc buôn bán. Mỗi buổi tối sau một ngày làm việc nhọc mệt bà vẫn không quên lên gác thắp nhang đèn khấn vái đức Phật Quan Âm phù hộ cho bà giữ vững được lòng ngay thật không còn bị lòng tham lam lôi cuốn vào đường tà vạy như trước. Và mỗi buổi sáng trước khi mở cửa hàng bà ngước lên nhìn tấm bảng sơn son thếp vàng thầm đọc Bài học ngàn vàng Phàm làm việc gì trước phải nghĩ đến hậu quả của nó . Đôi khi bà vẫn còn bị ám ảnh bởi sự gian lận muốn cân non muốn pha trộn nhưng bà lại thầm đọc lên Bài học ngàn vàng và giữ vững được lòng mình không bị sự cám dỗ của lòng tham. Điều khuyến khích bà rất nhiều là càng ngày bà thấy khách hàng càng đông và tỏ vẻ tin cậy mình. Tuy mỗi món hàng bán ra bà không lời được nhiều như trước nhưng vì bà bán được nhiều món nên số lời vẫn không sút giảm hơn trước. Điều đáng mừng thứ hai là Xuân cô con gái cưng của bà mỗi ngày mỗi tỏ ra rất đảm đang và được toàn thể khách hàng mến chuộng. Thỉnh thoảng bà giao cả cửa hàng cho Xuân để lên chùa lễ Phật nghe Kinh và khi trở về bà cảm thấy trong tâm hồn được nhẹ nhàng thư thới. Bà không thấy cái thú đếm tiền và cất giữ tiền như trước bà tự bảo Mình cũng đã từng cất giữ bạc muôn bạc ức rồi mà rốt cuộc tay trắng cũng hoàn trắng tay thì lo làm giàu làm có gì cho mệt xác Bà thấy bà đã già rồi nếu không lo tu nhân tích đức mà cứ làm nô lệ đồng tiền đếm đếm cất cất thu thu phát phát hết ngày này sang ngày khác cho đến lúc nhắm mắt lìa đời thì cũng thật là vô vị. Vì thế bà cố ý trút dần công việc bán buôn cho con gái để rãnh thời giờ đọc sách xem kinh nghe giảng. Thỉnh thoảng bà lên chùa phóng sinh phóng đăng hay nhờ thầy trụ trì tổ chức các cuộc phát chẩn cho kẻ nghèo khó. Dần dần bà trở thành một đại