tailieunhanh - Ý cao tình đẹp part 11

Xuất phát từ tình yêu thương nên bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất cũng đầy sự quan tâm, chia sẻ giữa những con người. Một sáng đến trường, bạn không sợ muộn học mà dừng lại giúp một cụ già qua đường. Mỗi ngày dành dụm tiền để ủng hộ quỹ "Vì người nghèo". Những hành động ấy dù nhỏ nhặt nhưng đều là những nghĩa cử cao đẹp | Phải tha thứ JL ôi đã được dạy dỗ theo một gia phong nghiêm khắc bất kỳ lỗi nào cũng phải chịu hình phạt. Các cụ cho như vậy là công bằng. Năm 1921 mới ở trường ra tôi được bồ làm y sĩ trong một bệnh viện trị các bệnh truyền nhiễm tại một miền lạnh lẽo ảm đạm ở Northumberland. Tôi mới tới bệnh viện được mây ngày thì một tối mùa đông người ta dắt vô một em sáu tuổi bị bệnh bạch hầu diphtérie . Cuông họng em bị nhiều màng làm nghẹt và chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi cứu em được là mổ khí quàn trachéotomie tức thì. Tôi thiếu kinh nghiệm một cách tai hại chưa bao giờ làm việc giải phẫu giản dị nhưng quyết đặnh đó cả. Trong gian phòng trống ánh dèn yếu ớt tôi rét cóng run rẩy gần muốn nón mửa nhìn dì phước già và một cô y tá độc nhất tập sự còn trẻ đặt em nhỏ nghẹt thở lên bàn mổ. Tôi lóng cóng cầm con dao mổ cuống họng ứ huyết của em. Càng thấy mình vụng về tôi càng quyết thành công cứu em bé gần chết ngạt đó. Sau cùng cặp mất mờ vì mồ hội của tôi thấy được khí quản trắng bóng láng của 212 Pilai tha thứ em. Tôi đục một lỗ và một luồng không khí vô đầy phổi phập phồng của nó. Hai lá phổi bị ép phồng lên lần lần và đứa bé đã kiệt sức hồi tỉnh lại. Tôi vội vàng đút một cái ông vô khâu lại coi chừng cho người ta đặt em đàng hoàng vào giường trong cái màn dưỡng khí. Hãnh diện vì thành công tôi trở về phòng riêng. Bốn giờ sau vào lúc hai giờ sáng tôi chồm dậy. Có tiếng gõ cửa. Cô y tá mặt tái mét hoảng hốt â p úng bảo tôi - Thưa bác sĩ mời bác sĩ tới ngay. Cò có phận sự canh đứa nhỏ ngủ thiếp đi trên đầu giường nó lúc tỉnh dậy thì thấy cái ống đã bị tắc. Đáng lẽ theo lời tôi dặn rút ống ra hút hết màng nhớt đi công việc đó bất kỳ y tá nào cũng làm được thì cô ta hoảng quá quýnh lên bỏ chạy lồi đó không sao tha thứ được. Khi tôi vô tới phòng thì đứa nhỏ đã tắt thở gắng cách gì cũng không làm cho hồi tỉnh lại được. Tôi thây thế là toi một mạng người một cách lãng nhách thật là một sự mất mát không sao đền bồi được. Nghĩ tới cái nỗi mình thành công như vậy-ímà chỉ vì sự biếng nhác