tailieunhanh - Ý cao tình đẹp part 10

“Đẹp” không phải chỉ là cái đẹp hình thức. Cái "đẹp" thể hiện từ những hành động cư xử nhỏ nhất trong cuộc sống đến nghị lực vươn lên trong mỗi con người. "Sống đẹp" trước hết phải xuất phát từ lòng nhân ái, từ chính tình yêu trong trái tim để từ đó mà sống hết mình vì người khác, để bao dung, thứ tha . | Ý cao tình đẹp Cụ lựa một đĩa khác rồi cho máy chạy. Phòng lại vang lên tiếng vàng của John McCormach hát bảnTTie Triunpeter. Được vài câu cụ lại cho máy ngưng. - Bây giờ cậu thử hát lại khúc đó xem nào. Tôi vâng lời cụ mà ngại ngùng quá đỗi nhưng lạ lùng chưa tôi hát được đúng điệu chứ. Cụ ngó tôi và trên nét mật cụ tôi thấy một vẻ mà trước lúc đó tôi chỉ được thấy mỗi một lần trên khuôn mặt ba tôi khi tôi nhận được bằng cấp đại học rồi đọc diễn văn từ biệt ngôi trường. Tôi hát xong cụ khen - Tuyệt Bây giờ tới bản này Bản này là bản Cavalleria Rusticana của Caruso mà tôi không thể nhận ra được. Nhung tôi cũng phát ra được vài âm thanh gần tương tự. Mặt cụ Einstein tươi lên. Sau Caruso tiếp theo ít nhất là một chục bản khác nữa. Tôi không thể nén nổi sự hoảng hốt tôn kỉnh của tôi khi thấy vĩ nhân đó - mà do một sự may mắn lạ thường tôi tình cờ được gặp mặt - hoàn toàn chú ý vào sự dắt dẫn chỉ bảo tôi như thể ngoài tôi ra cụ không còn chút bận tâm nào khác. Sau cùng tỏi những dĩa nhạc không có lời và cụ cũng bảo tôi nghe xong rồi hát lại. Khi tôi rán phát một nốt cao miệng cụ há ra cụ ngả đầu về phía sau như để giúp tôi câ t tiếng lên bổng. Chắc là tôi hát không tệ lắm vì cụ bỗng nhiên cho máy ngừng nắm cánh tay tôi và bảo 192 Tôi gặp Einstein - Bây giờ. chứng mình nghe Bach được rồi. Rồi chúng tôi khoác tay nhau trở về chỗ ngồi cũ trong phòng khách đúng lúc các nhạc công đương lên dây để tấu một khúc khác. Cụ mỉm cười vỗ vai tôi khuyến khích - Cứ lặng yên mà nghe có vậy thôi. Dĩ nhiên không phải chỉ có vậy mà thôi. Tôi một tên vô danh tiểu tốt nếu hôm dó không được cụ gắng sức hướng dẫn thì làm sao được nghe lần đầu tiên trong đời tôi khúc Pâturez troupeaux cùa Bach. Từ hồi đó tôi đã được nghe lại khúc ấy nhiều lần không bao giờ chán cẳ vì không lần nào nghe một mình. Lần nào tôi cũng thấy tôi ngồi bên cạnh một cụ thấp bé tròn trĩnh mớ tóc trắng bờm chờm chiếc ống diếu ngậm trong miệng đã tắt ngấm và khóe mắt nhiệt thành lạ lùng như chứa tất cả niềm kinh dị trên .