tailieunhanh - Lời thương chưa ngỏ

Ai cũng từng đi qua cảm xúc, cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài và những ngõ rẽ quanh co, chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồi vẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ, và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đời riêng. | ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Lời thương chưa ngỏ ừừứừứừừứứứứứứứứứứứừừứứừừừứứứừứứứứứứứứứứứứứứứứứ Ai cũng từng đi qua cảm xúc cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài và những ngõ rẽ quanh co chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồi vẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đời riêng. Chiều thứ tư vừa bắt đầu tiết năm trời mưa lất phất. Những cơn mưa cuối cùng còn xót lại có chút gì đó hoang mang. Tôi ngồi nhìn bâng quơ ra cửa nghe trong hơi gió mùi lá dứa thơm nồng từ xe khoai mì của mấy cô bán hàng dưới lầu bốc lên. Một cảm giác thân quen ùa về làm tôi nhớ nhà da diết. Nhớ ngày mới lên Tây Nguyên những buổi chiều ngồi ngắm mưa rừng từ lớp học lòng tôi luôn nhớ về quê nhà ở đồng bằng. Giờ về đây ngồi giữa lòng quê hương tôi lại nhớ như in hương vị của núi rừng nhớ đám bạn nơi miền sơn cước. Chợt nhận ra rằng hai tiếng Quê hương chỉ đơn thuần là nơi ta gắn bó trong những tháng ngày lớn khôn với bao kỉ niệm êm đềm mà .