tailieunhanh - Truyện ma: Những cánh hoa bay
Có những lúc, người ta thấy mấy cánh hoa đong đưa, họ tưởng rằng có cơn gió thoảng qua, nhưng mấy ai thấy, có người đang đùa vui với những cánh hoa đó. Con bé khẽ cựa người. | NHỮNG CÁNH HOA BAY Có những lúc người ta thấy mấy cánh hoa đong đưa họ tưởng rằng có cơn gió thoảng qua nhưng mấy ai thấy có người đang đùa vui với những cánh hoa đó. Con bé khẽ cựa người. Thiên thoáng nghĩ những tiếng động do cậu gây ra đã đánh thức nó nhưng rồi cậu khẽ cười cái cười như đang đùa cợt chính bản thân cậu làm sao con bé đó cảm nhận được sự tồn tại của cậu Nghĩ vậy nhưng Thiên vẫn đi ra ngoài ban công cậu bé vẫn đứng ngắm con bé say giấc cũng bước chân theo Thiên. Không biết là do đuểnh đoảng hay là vì không muốn mà chẳng đêm nào con đóng cửa thông ra ban công lại. Đã hai giờ đêm bầu trời không chút ánh sáng chỉ vài ánh sao dặt dìu cùng ngọn gió thoảng nhẹ. Buổi đêm. Đó là thời khắc Thiên thấy ngôi nhà đã từng là của mình trở nên tĩnh lặng giống như lúc cậu còn sống ở đây. Thiên dang tay ra tựa như cánh chi sắp bay vào bầu trời đen thẳm. Thiên không còn chú ý đến không gian xung quanh mình nữa không chú ý đến đứa bé đang ngồi bên cạnh Thiên cũng bắt chước cậu dường như nó bắt chước mọi động tác mà cậu làm như là học tập dù rằng nó so với con bé cũng suýt soát tuổi nhau không cần học những động tác đơn giản ấy. Có đôi khi Thiên không biết vì sao mà nó có thể đi theo gia đình này lâu đến thế. Có tiếng bước chân Thiên quay lại cậu mở to mắt ngỡ ngàng con bé tỉnh lại từ lúc nào. Nó đang đứng ngoài ban công cạnh cậu và giương tay hệt như cậu. Trong một phút cậu thoáng nghĩ con bé sẽ lao xuống nhưng rồi nó thu tay về nhìn về khoảng tối phía trước. Nó nhón chân chạm tay khẽ vào cái chuông gió làm nó đung đưa. Âm thanh đó không quá to nhưng vào giờ này nó cũng khiến người ta khó chịu. Đứa trẻ bên cạnh Thiên bỗng đưa mắt nhìn cậu mỉm cười. Thiên không biết nên hiểu cái cười ấy là cầu hòa như ý muốn bào cậu đừng giận con bé hay còn cách hiều nào nữa hay không. Thật ra Thiên không muốn ai chạm tay vào chiếc chuông gió treo trên trần ban công ấy. Đó là món quà duy nhất mà Trúc tặng cậu với tư cách đặc biệt. Những hồi ức về Trúc như 1 sợi dây níu cậu lại với thế .
đang nạp các trang xem trước