"Bác Hồ - Người là tình yêu thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại". Đó là tiếng hát ngợi ca của nhân dân ta khi nhắc tới Bác Hồ kính yêu - một con người hiện thân cho những gì cao đẹp nhất của dân tộc. Nói tới Bác Hồ là nói tới tấm lòng nhân ái bao la, tình yêu thương vô bờ của Bác đôi với nhân dân đất nước. Cho đến những ngày cuối cùng trước lúc đi xa. Bác vẫn còn để lại trên cõi đời này muôn vàn tình thương yêu cho dân tộc. Tấm lòng yêu thương ấy đã trở thành nguồn đề tài phong phú cho cả một phong trào thơ ca viết về Bác.
Tình thương yêu của Bác thật rộng lớn bao la. Tình cảm ấy đã bao trùm lên non sông đất nước, lên mọi kiếp người, đến cỏ cây hoa lá cũng được sưởi ấm bởi tình thương của Bác. Nhà thơ Tố Hữu, một trong những nhà thơ Việt Nam viết về Bác nhiều nhất đã khái quát trong bài thơ Bác ơi:
Bác ơi tim Bác mênh mông thế
Ôm cả non sông, mọi kiếp người
Quả đúng như vậy, trái tim chan chứa yêu thương của Bác đã từng ôm, từng ghì vào lòng tất cả hình hài dáng quê đất Việt. Ta nhớ lại những chặng đường gian khổ mà Bác đã phải trải qua để đưa đất nước Việt Nam tới ngày vinh quang chiến thắng. Ấy là buổi đầu ra đi tìm đường cứu nước, người trai đất Việt này chỉ có hai bàn tay trắng với trái tim rực lửa yêu nước và ý chí quyết tâm tìm đường cứu nước. Bác Hồ đã phải trải qua trăm ngàn công việc vất vả, khó nhọc trong buổi đầu ấy:
Từ đó người đi những phút đầu
Lênh đênh bốn biển, một con tàu
Cuộc đời sóng gió. Trong than bụi
Ta đốt lò, lau chảo, thái rau.
(Tố Hữu)
Và đây nữa, một hình ảnh đẹp đẽ biết bao, khi Bác cuối xuống hôn nắm đất nơi địa đầu Tổ quốc sau bao nhiêu năm xa cách. Đó là biểu hiện sâu sắc của tình yêu quê hương đất nước đã được Chế Lan Viên khắc họa:
Kia bóng Bác đang hôn lên hòn dắt
Lắng nghe trong màu hồng hình đất nước phôi pha
(Chế Lan Viên - Người đi tìm hình của nước)
Yêu đất nước Việt Nam bao nhiêu. Bác càng thương con người Việt Nam bấy nhiêu những người dân sông kiếp người cùng khổ, cơ cực "cảnh cơ hàn trời đất tôi tăm". Trái tim chan chứa yêu thương của Bác đã ôm cả "mọi kiếp người". Bác dành cho tất cả mọi tầng lớp nhân dân, từ em thơ đến các cụ già, từ các anh bộ đội đang vững tay súng nơi chiến trường đến chị nông dân đang cầm chắc tay cày nơi hậu phương mọi tình cảm yêu thương trìu mến nhất vẫn là nỗi lòng của Tố Hữu khi viết về Bác:
Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn cỏ, mỗi nhành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già.
(Bác ơi)
Quan tâm đến các em, Bác vẫn thường viết thư gửi quà, động viên, khuyến khích các em chăm ngóan học giỏi. Cảm động biết bao khi chúng ta nghe thơ Bác:
Ai yêu các nhi đồng
Bằng Bác Hồ Chí Minh.
Và:
Trẻ em như búp trên cành
Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan.
Thế đấy, so với tấm lòng yêu thương bao la của Bác, thì viết về Bác bao nhiêu cũng là chưa đủ, bao nhiêu cũng như là thiếu:
Ôi vẫn còn đây của các em
Chồng thư mới mở Bác đang xem
Chắc Người thương lắm lòng con trẻ
Nên để bâng khuâng gió động rèm.
(Tố Hữu - Theo chân Bác)
Qua thơ ca viết về Bác, ta càng thây rõ hơn tình thương yêu chan chứa, mênh mông mà Bác đã dành cho đất nước và con người Việt Nam. Và cũng qua đó, ta thấy thêm lòng tin yêu kính trọng vô bờ của nhân dân ta với Bác.
Bác đã ra đi mãi mãi, những tình thương yêu của Bác dành cho dân tộc Việt Nam vẫn mãi mãi trường tồn. Lăng Bác uy nghi còn đó. Cám ơn nhà văn Viễn Phương đã nói hộ tình cảm của những người con Việt Nam với Bác:
Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây...
(Viếng lăng Bác)
Giờ đây, đứng trước chân dung Bác, ta kính cẩn nghiêng mình thấm thía
Cháu thề phấn đấu suốt đời
Như lời Bác dạy, nên người Bác mong.
(Thanh Hải)